Chương 30: (Vô Đề)

Mưa lúc lớn lúc nhỏ nhưng lại không có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Thời tiết không tốt nhưng khách trong tiệm không những không giảm mà còn đông hơn.

Ra ngoài bị trễ một chút, Du Chân cầm ô, đạp xe đến cổng B ga tàu điện ngầm, từ xa đã trông thấy một chú chó nhỏ ướt sũng, đang ngồi xổm, hai tay ôm lấy mắt cá chân, cằm tựa lên đầu gối.

Tần số và phạm vi của những gợn sóng trong vũng nước có thể tính toán được không?

Cuộc gọi của Lý Phi Mộc không có ai bắt máy.

Kỳ nghỉ lễn đến, Địch Lam bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, cậu bỗng chốc quên mất mình phải đi về hướng nào. Họ thật kinh tởm.

Những giọt mưa đập vào vũng nước, trước mắt lấp lánh những hạt sáng đầy màu sắc, hiệu ứng ánh sáng khiến người ta có cảm giác như giây tiếp theo sẽ chóng mặt. Trông có vẻ như Địch Lam đã suy nghĩ rất nhiều nhưng trong đầu lại trống rỗng cậu chỉ cảm thấy lạnh.

Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngay cả khi Du Chân đã bước đến trước mặt cũng không nhận ra.

"Xin lỗi, tôi đến muộn... Địch Lam?" Du Chân khẽ ngồi xuống, đưa tay đặt lên vai cậu lắc nhẹ. Cảm nhận được sự bất ổn rõ rệt từ cậu, giọng nói của hắn rất nhẹ, như sợ làm cậu kích động thêm: "Sao thế?"

Những hạt nước đọng trên hàng mi là mưa ư? Chúng khẽ rung lên rồi lăn dài theo gò má, Địch Lam ngửa đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cậu không nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Du Chân để lấy điểm tựa. Khi đứng dậy, chân cậu mềm nhũn, loạng choạng một chút mới đứng vững lại được. Địch Lam đưa tay lau mặt, liếc sang bên, chiếc cặp sách đã khô đi không ít.

Dù rất muốn nhìn xem biểu cảm của Du Chân lúc này ra sao nhưng cậu lại không dám chạm vào ánh mắt hắn. Cậu biết tâm trạng mình đang rất rối bời, cảm xúc mong manh như thủy tinh, chỉ sợ khi bốn mắt giao nhau, chẳng cần nói gì, bản thân đã bật khóc trước khiến cho Du Chân không biết phải làm sao.

Cậu đã khóc ở Lhasa rồi, không thể để hắn nghĩ mình chỉ biết rơi nước mắt, như thế quá yếu đuối.

"Không sao đâu." Địch Lam nói, cố hết sức che giấu sự run rẩy bất thường trong giọng nói: "Tôi... tôi đột nhiên muốn rủ anh đi ăn."

Du Chân nhìn cậu thật sâu rồi khi nhận ra ánh mắt Địch Lam đang lảng tránh, hắn cũng thu lại ánh nhìn của mình.

"Vậy thì đi thôi!" Hắn cố tình tỏ ra vui vẻ, vòng tay qua vai Địch Lam: "Dù mai mới ra thực đơn mới nhưng có thể cho cậu thử trước. Trước đây tôi nói cậu giúp tôi nếm thử, vẫn còn hiệu lực chứ?"

Địch Lam cố nặn ra một nụ cười: "Tất nhiên rồi."

Chiếc xe đạp dùng chung bị bỏ lại một bên, Du Chân lại mở chiếc ô đen lớn, che lên đầu cả hai. Cảm giác dày dặn, chắn đi ánh sáng u ám trên bầu trời khiến đôi mắt không còn cảm thấy khó chịu. Tấm vải đen ấy mang lại cho Địch Lam cảm giác an toàn hoặc có lẽ là do cánh tay của Du Chân vẫn luôn ôm nhẹ lấy cậu, che chở một cách chu đáo.

Từ lối B đi đến quán "Holiday", con phố trồng đầy cây long não. Trời mưa, hương thơm từ cỏ cây càng nồng nàn, ẩm ướt len lỏi qua từng hơi thở, hít sâu một chút cũng khiến lòng dịu lại.

Trên mặt đường nhựa thỉnh thoảng có một hai vũng nước nhỏ, những vạch sơn vàng trở nên đặc biệt rực rỡ.

Địch Lam cúi đầu, bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm lách cách. Lúc đợi đèn tín hiệu, cậu quay sang nhìn, phát hiện ra đó là tiếng dây chuyền trên cổ Du Chân va vào cúc áo sơ mi denim của hắn. Du Chân đổi tay cầm ô, tư thế ôm cậu cũng nới lỏng. Địch Lam hơi do dự rồi lặng lẽ móc tay vào khuỷu tay Du Chân đang cầm ô.

Từ ngoài vòng vào trong, đó tựa như một sự níu kéo. Du Chân thoáng liếc thấy hành động ấy qua khóe mắt, mỉm cười không lên tiếng.

Chưa đi được bao xa, cả hai đã nhìn thấy tấm bảng thông báo gỗ bên ngoài quán cà phê. Địch Lam chững lại, định rẽ vào nhưng Du Chân chặn cậu lại, dùng ánh mắt ra hiệu: Chúng ta đi chỗ khác.

Quán "Holiday" nằm ở tầng một của một khu nhà dân cư, ngay bên cạnh là lối vào khu nhà ở.

Bị Du Chân dắt qua con hẻm dài, bước vào một tòa chung cư có phong cách từ mười năm trước, Địch Lam vẫn còn ngơ ngác. Leo lên bậc thang, đứng trước một cánh cửa chống trộm, cậu nhìn thấy Du Chân lấy chìa khóa ra mở khóa. Tiếng "cạch" vang lên từ ổ khóa kéo cậu trở về thực tại.

Địch Lam dừng lại ngay bệ cửa, ánh đèn ấm áp trong nhà hắt ra, Du Chân cúi xuống tủ giày tìm một đôi dép nhỏ hơn một cỡ.

"Vào đi." Hắn nói rất tự nhiên, đồng thời đưa tay đón lấy chiếc cặp sách của cậu.

Một câu nói, một hành động, Địch Lam đổi dép, lại theo hắn bước vào trong hai bước.

Lướt qua một vòng, có thể thấy đây là căn hộ hai phòng ngủ, phòng khách rộng rãi, cửa sổ đặc biệt lớn. Vì chỉ ở tầng hai nên tầm nhìn hoàn hảo, phía dưới trồng cây hoa hoè đã nhiều năm, cành lá sum suê. Xen lẫn với những cây long não xanh thẫm, một đậm một nhạt, phủ đầy ô cửa kính. Trời mưa, màu sắc ướt át ấy phản chiếu lên gạch sàn gần cửa sổ, trông như những gam màu nước loang ra.

Phong cách trang trí phòng khách và "Holiday" có vẻ tương đồng đều gỗ tự nhiên, gam màu be, ấm áp đến mức gần như có chút ngọt ngào. So với không gian ấy, Du Chân mặc nguyên một cây đen, đứng bên cây máy lọc nước rót nước lại có vẻ hơi lạc lõng.

Hắn còn đeo tạp dề sao? Địch Lam chợt nghĩ ra điều đó một nhịp chậm hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!