Thời tiết thay đổi thật khó lường, cách đây một trăm cây số, trời vẫn còn nắng vàng rực rỡ, tuyết phủ một màu trắng xoá vậy mà bây giờ tuyết lại bắt đầu rơi.
Bầu trời xám xịt, mây mù dày đặc, che đi hết những tia nắng trong trẻo, một màn sương mịt mờ bao trùm khắp vùng đất rộng lớn.
Du Chân cầm sạc điện thoại quay lại, trên tay còn có cả chiếc điện thoại của Địch Lam, lấy từ giường của cậu xuống.
"... Cảm ơn." Cậu nói.
Du Chân hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào.
Điện thoại sập nguồn được cắm sạc, Địch Lam vẫn tiếp tục nằm sấp nhưng lần này không còn giữ tư thế tay buông thõng như một cái xác cứng đờ mà thay vào đó là ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay.
Một màn sương mờ đang bao trùm quanh đoàn tàu, cửa kính để nhìn ra ngoài cũng bị sương phủ đầy, chúng dày đến độ khiến cho Địch Lam chẳng thể nhìn rõ những đường nét của dãy núi phía xa xa. Nhưng lạ thay không biết từ lúc nào thứ âm thanh ong ong khó chịu bên tai đã dịu đi đôi chút.
Ánh mắt cậu thỉnh thoảng liếc trộm người đang đứng đối diện nhưng rồi lại nhanh chóng dời đi.
Địch Lam nhớ lại lần gặp trước.
Hôm đó, tóc Du Chân vẫn còn đen, cũng ngắn hơn bây giờ một chút. Trời mưa, quán vắng khách, hắn kiên nhẫn ngồi xổm trước cửa, tỉ mỉ nghiên cứu cách sửa chữa chiếc ghế gấp bị hỏng, nét mặt cũng nghiêm túc không khác bây giờ là mấy.
Nhưng hôm đó họ chẳng nói với nhau lời nào.
Địch Lam đờ người trong giây lát, ánh mắt một lần nữa lại dừng trên người Du Chân.
Hắn đang dùng một con dao để gọt táo, lớp vỏ gọt ra mỏng, đều đặn, một dải dài hẹp rơi xuống giấy ăn thông qua khe hở giữa những ngón tay. Cho đến khi gọt xong, lớp vỏ vẫn không bị đứt đoạn.
Cầm dải vỏ táo lên ngắm nghía một lúc, Du Chân thả lỏng bờ vai vẫn luôn căng cứng, khóe mày khẽ nhấc trông có vẻ rất hài lòng với kết quả này. Sau đó hắn cắt quả táo làm đôi.
Một nửa được lót bằng giấy rồi đẩy về phía Địch Lam.
"Cho cậu."
"... Cho tôi á?" Giọng Địch Lam đầy ngạc nhiên.
Du Chân gật đầu.
Hai nửa của quả táo gần như bằng nhau, bề mặt nhẵn nhụi, không một vết lõm, không sót lại tí vỏ nào ngay cả lõi cũng được tách ra một cách hoàn hảo, đây là một kiệt tác đến cả người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cũng phải gật gù thán phục.
Địch Lam sững sờ trước kỹ thuật này, ngồi thẳng dậy, gần như cung kính mà đón lấy nửa quả táo, khẽ nói: "Cảm ơn."
Động tác quá mức thành kính khiến Du Chân bất giác bật cười: "Ăn đi."
Táo không quá ngọt, hơi chua một chút, cắn xuống phát ra âm thanh giòn tan kết hợp với biểu cảm như thể đang trêu chọc động vật nhỏ của Du Chân, không hiểu sao lại khiến tâm trạng u ám cả một ngày của Địch Lam nhẹ bớt phần nào.
Địch Lam cẩn thận ăn hết phần táo, cậu không nhận ra nhiệt độ trong toa xe dần tăng lên, cửa sổ vốn đã lau sạch lại lần nữa mờ đi.
Nửa quả táo rất nhanh đã hết. Từ lúc lên tàu đến giờ, cậu chỉ uống chút nước giờ đây bị vị chua ngọt k. ích th. ích, bụng bắt đầu réo lên, trong đầu liền tính toán nên đến toa ăn uống hay nên mua một hộp mì ăn liền.
Cậu không túng thiếu chỉ là luôn muốn tự hành hạ bản thân đến mức thảm hại.
Lúc này Du Chân bất chợt gọi cậu lại: "Này, chúng ta... hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?"
Địch Lam không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Tôi cũng là người Thành Đô."
Nghe thế, Du Chân sững lại một chút sau đó cười phá lên: "Cái gì chứ! Hóa ra từ nãy đến giờ cậu vẫn nghe à?"
Khác hẳn với biểu cảm lạnh lùng từ lúc lên tàu, vẻ khó gần của hắn lúc này đã hoàn toàn tan biến, hắn trở nên giống hệt con người trong những tấm ảnh mà Địch Lam lưu trong điện thoại.
Hắn hóm hỉnh trêu cậu: "Tôi cứ tưởng cậu bỏ đi là vì bị đánh thức bởi tiếng ồn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!