Chương 28: (Vô Đề)

Từ khoảng cách hàng ngàn cây số lại thu hẹp về lại con số đơn vị.

Tháng sáu trên vùng lòng chảo là mùa đẹp nhất trong năm theo cảm nhận của Địch Lam, nó ấm áp hơn mùa xuân, nhiều ngày nắng, thỉnh thoảng đêm xuống có mưa lớn nhưng hơi ẩm không đến mức khó chịu.

Mùa hè ở đây như một đoạn dạo đầu kéo dài mãi, nhiệt độ lúc lên lúc xuống, chỉ cần chưa bước vào những ngày oi bức nhất thì sau cơn mưa lớn trời hoàn toàn có thể giảm xuống hơn mười độ. Khi đó những chiếc áo sơ mi dài tay chưa kịp cất gọn lại được lôi ra khoác tạm để chắn gió lạnh.

Mười giờ sáng, xe buýt thậm chí còn chưa bật điều hòa.

Từ cửa sau bước xuống, Địch Lam đeo balo lên vai bằng một tay, rút điện thoại ra xem.

Trên màn hình khóa, bài hát đang phát có tên Night Time.

Giữa ban ngày ban mặt, cậu vươn vai rồi bước vào cổng trường theo nhịp trống dồn dập.

Gần hai tháng nay, hễ có thời gian rảnh là cậu lại lôi kéo Du Chân nghe nhạc hoặc có thể nói chỉ cần Du Chân rảnh rỗi, hắn lập tức sẽ bị cậu kéo đi.

Cậu đã nghe đủ mọi thể loại, đến cuối cùng cũng không còn là một kẻ mù nhạc nữa.

Nghe riết thành quen, có lần hai người đeo tai nghe đến mức ngủ quên mất. Hôm sau tỉnh dậy, Địch Lam phát hiện thời gian nghe nhạc của cả hai đã chạm gần mốc hai mươi tiếng.

Lần đó suýt nữa thì cậu không nỡ ngắt kết nối.

Cậu chụp lại màn hình rồi lén lút nhét nó vào album riêng tư trong điện thoại, mật mã cậu dùng là ngày cậu gặp Du Chân - 0115. Hành động này có phần hơi sến súa nhưng chính vì vậy nó mới có thể tạm thời cất giữ những rung động vào chỗ kín đáo nhất để phát tiết những lời chưa thể nói của tuổi trẻ.

Nghe hết một đêm mưa rơi, cậu và Du Chân dường như lại quay về điểm khởi đầu. Họ vẫn chưa kết bạn WeChat nhưng vì cả hai dùng cùng một thương hiệu điện thoại nên thỉnh thoảng Địch Lam sẽ nhắn iMessage cho hắn. Tin nhắn có thể đính kèm hình ảnh và sticker, nhìn chung cũng chẳng khác gì WeChat là mấy.

Dù sao thì Du Chân cũng từng nói vòng bạn bè trên WeChat của hắn chỉ toàn là quảng cáo cửa hàng và các bài viết PR.

Lúc đầu Địch Lam chuyển sang nhắn iMessage vì thấy Du Chân trả lời tin nhắn riêng chậm đến phát bực nhưng không biết từ bao giờ cậu lại có thói quen xả hết những dòng suy nghĩ dài ngoằng vào đó, chủ yếu là kể về chuyện lũ trẻ trong làng bắt đầu quậy phá sau khi đã quen thân khiến cho cậu không biết làm sao.

Không ngờ chỉ trong năm phút Du Chân đã nhắn lại cho câuh một đoạn tin nhắn dài không kém.

Hắn an ủi Địch Lam: "Đừng vội, cậu cứ kiên nhẫn, đừng nói quá nhiều những chuyện không cần thiết. Làm tốt phần việc của mình, những thứ khác cứ để giáo viên chuyên môn lo. Cậu đã làm rất tốt rồi..."

Những lời này không chấn động bằng tốc độ phản hồi nhanh như chớp của hắn.

Cậu hỏi: "Sao hôm nay anh lại thấy tin nhắn sớm thế?"

Chẳng phải bình thường toàn cách ba, năm ngày mới trả lời sao?

Du Chân thành thật đáp: "Tôi bật thông báo rồi, cậu nhắn đến sẽ hiện một dấu chấm nhỏ."

Địch Lam cười đến đau cả bụng.

Cậu không ngờ căn bệnh thích ngăn nắp của Du Chân lại có thể áp chế chính chủ nhân của nó như vậy.

Thế là giờ đây, cả tin nhắn riêng lẫn iMessage đều được gửi song song, có kết bạn WeChat hay không giờ đây dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Thỉnh thoảng Địch Lam sẽ chơi game nhưng Du Chân hoàn toàn không đụng đến mấy trò MOBA trên di động vì hắn thích chơi trên máy tính hơn.

Địch Lam trêu: "Bây giờ tôi mới thấy khoảng cách thế hệ nè."

Du Chân đáp: "Cậu thì hiểu gì về trải nghiệm và tính thao tác?"

Cuối cùng hai người hẹn nhau rằng đợi đến khi Địch Lam về Thành Đô, Du Chân sẽ dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.

Hiện tại khoảng cách giữa họ chỉ còn mười sáu km.

Bao nhiêu lần nói "Hôm nào sẽ đến tìm cậu" đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!