Chương 27: (Vô Đề)

Thế giới số của Real mời bạn cùng nghe nhạc.

Thông báo hiện lên trong ứng dụng, như thể lớp kính ngăn cách giữa họ cuối cùng cũng bắt đầu nứt vỡ.

Địch Lam do dự giây lát rồi chọn chấp nhận, cậu đeo tai nghe vào, dù hiệu quả chống ồn trong xe không hoàn hảo nhưng vẫn đủ để nghe rõ những hợp âm guitar mộc mạc. Cúi xuống nhìn màn hình, hai biểu tượng đại diện của họ sát lại gần nhau, đường viền trắng tạo hình chiếc tai nghe. Ảnh đại diện của Địch Lam chỉ là một khoảng tối đen với một ngôi sao ở chính giữa, trông giản dị lạ thường khi đặt cạnh Du Chân.

Người thanh niên ôm đàn guitar có góc mặt khuất sáng, không thể nhìn rõ từng đường nét. Một phần tóc dài che khuất sống mũi cao, chỉ để lộ đường cằm sắc nét và đôi vai rộng rãi, vững chãi của Du Chân.

Du Chân chọn một bản rock chậm rãi. Khi giọng hát cất lên, dịu dàng như làn gió xuân, nó xoa dịu phần nào sự nóng bức vô hình đang âm ỉ trong Địch Lam suốt quãng đường gập ghềnh.

Bên dưới có một dòng chữ nhỏ hiển thị khoảng cách giữa họ năm km.

Khung tin nhắn vẫn giữ nguyên dòng chữ ngắn gọn nhưng khiến người ta vừa hoảng hốt, vừa vui sướng: "Tìm thấy cậu rồi."

Đĩa nhạc trên màn hình vẫn quay đều, giai điệu êm dịu, tiếng riff guitar du dương, nhịp bass trầm ổn nâng đỡ cả bài hát, nhịp trống nhẹ nhưng đầy tiết tấu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Địch Lam chợt nhận ra kỳ lạ thay giai điệu đậm chất mùa hè này lại hòa hợp một cách hoàn hảo với núi tuyết trắng xóa và dòng sông cuộn chảy.

Bài hát kết thúc, khoảng cách trên màn hình đã kéo dài thành mười km. Thành phố đã hiện ra trước mắt, những dãy đèn đường và tòa nhà san sát nhau. Địch Lam nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc rồi mở cửa sổ trò chuyện...: Tôi vốn không định giấu anh, chỉ là anh chậm hiểu quá thôi.

Real: Bớt giở trò đi.

Bị hắn vạch trần ngay lập tức, Địch Lam chỉ khẽ cười. Cậu mím môi để che giấu nụ cười, tránh để Lý Phi Mộc nhận ra điều bất thường rồi gửi cho Du Chân một dấu chấm tròn, y hệt biệt danh của cậu.

Real: Hai người đến đâu rồi?

.: Đến trung tâm thành phố rồi, đói chết mất.

Một biểu tượng vỗ tay lớn nhảy lên màn hình. Du Chân than thở nói hắn cũng đói lắm mà đồ ăn ở sân bay thì quá đắt...: Không lên máy bay à?

Real: Bị hoãn một chút, tôi với Đan Tăng đang chơi cờ năm quân...: Đừng để thua cả con nít đấy.

Real: ...

Real: Địch Lam, cậu nói chuyện đúng là chẳng dễ nghe chút nào, may mà tôi không để bụng.

Những tin nhắn qua lại giữa họ so với những dòng chữ quy củ nhưng đầy chân thành trước đây giờ đã mang lại cảm giác gần gũi và tự nhiên hơn. Vẫn có khoảng cách nhưng không còn xa lạ như trước, có thứ gì đó đang thay đổi trong họ...: Vậy anh muốn tôi thế nào mới tốt?

Du Chân im lặng rất lâu.

Địch Lam đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe bài hát thứ ba mà Du Chân đã bật lên.

Giai điệu như tiếng hát của nàng tiên cá, có một nhạc cụ nào đó vang lên âm thanh xào xạc khiến cậu nhớ đến khoảnh khắc bình minh trên cao nguyên Cô Cô Tư Lý. Khi đó Du Chân đã nhìn cậu thế nào? Còn bây giờ? Cậu có nên bày tỏ điều gì rõ ràng hơn không? Nếu muốn cậu có nên chọn một thời điểm thích hợp không?

Nhưng cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm, điều này quá khó.

M. ơn tr. ớn, khiêu khích, thăm dò, những ẩn ý mơ hồ... Dù đã bước vào thế giới của người trưởng thành, ngay cả việc giải nghĩa những từ này trên mặt chữ Địch Lam cũng chưa làm nổi, huống hồ là áp dụng chúng vào thực tế.

Cậu thở dài.

Thật phiền phức. Biết vậy hôm ấy đừng cố tỏ ra trưởng thành, giả vờ đã trải đời làm gì. Lẽ ra ngay khi Du Chân nói "Tôi thích con trai", cậu nên lập tức hỏi lại: "Vậy anh có thích tôi không?"

Trầm ngâm trong hỗn loạn một lúc, Địch Lam cũng đành chấp nhận sự nhát gan của bản thân. Cậu đưa mắt nhìn lại khung chat, vẫn chưa có câu trả lời.

Du Chân có lẽ đang di chuyển, khoảng cách giữa họ cứ liên tục thay đổi. Địch Lam chạm vào ảnh đại diện của hắn, dòng tin nhắn cậu gửi đi đã quá lâu nên tự động biến mất.

Đúng lúc tưởng rằng Du Chân sẽ giả vờ không thấy, chuyển sang chủ đề khác thì bóng người ôm đàn guitar ấy bất ngờ nhắn lại.

Real: Chỉ cần chân thật là được.

Real: Tôi cũng khá thích bị cậu mắng, hahaha...: Anh bị bệnh rồi, uống thuốc đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!