Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, dường như cả thế giới rơi vào khoảng lặng trong hai giây, Du Chân vô thức lùi lại nửa bước.
Những cánh hoa đào hồng nhạt lướt qua trước mắt, làm hắn không kịp nhìn thấy thoáng hụt hẫng lướt qua gương mặt của Địch Lam. Trong khoảnh khắc đó, Du Chân chợt hiểu ra hắn đã bất giác lấp đầy khoảng trống mà Địch Lam chưa kịp nói hết rồi bản thân lập tức hoảng hốt với ý nghĩ của mình.
Hắn nghĩ câu mà Địch Lam suýt chút thì buột miệng thốt ra có lẽ là: "Tôi muốn anh."
Gần như là một lời tỏ tình.
Một Địch Lam nhỏ hơn hắn tận mấy tuổi, mới chỉ là một sinh viên đại học chưa học xong, ấy thế mà cậu lại dũng cảm hơn hắn rất nhiều.
Du Chân từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn bất kỳ thứ gì, từ tốt nghiệp đến nay hắn chưa từng nếm trải sự khắc nghiệt của xã hội. Bạn bè hay nói ngoài tuổi tác ra thì hắn chẳng trưởng thành thêm chút nào, giờ nghĩ lại thấy cũng chẳng sai.
Hắn không sống khép kín, cũng không rụt rè nhưng với chuyện tình cảm lại có một sự cố chấp đến cực đoan.
Hai lần rung động ngắn ngủi trong quá khứ đều không kéo dài quá ba ngày, đến nhanh rồi đi còn nhanh hơn. Đến mức chính hắn còn chưa kịp nhận ra nhịp tim mình có phần khác lạ, chút tình cảm mỏng manh ấy đã tan biến theo một cơn gió, một trận mưa.
Du Chân sợ vì sự thích thú của hắn chưa bao giờ bền lâu.
Muốn hôn Địch Lam.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm hắn có một khao khát mãnh liệt đến vậy nhưng trước khi chấp nhận nó, hắn không dám biểu lộ ra ngoài.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân mình không đủ tốt đẹp như Địch Lam vẫn tưởng hoặc cũng có thể là do thời gian họ quen nhau vẫn còn quá ngắn.
Đừng vội vàng hành động trong cơn bốc đồng. Đừng liều lĩnh làm những việc không có kết quả.
Nhưng chỉ vì chút ám chỉ của Địch Lam, hắn lại bỗng dưng bước đi lóng ngóng như một đứa trẻ, từng bước chân trở nên nhẹ bẫng như thể chỉ cần sơ suất một chút thì giọng nói trong đầu sẽ tiếp tục vang lên không ngừng, mãi cho đến khi làm hắn mất hết lý trí thì mới dừng lại.
Nhưng để thích một người phải cần bao nhiêu lý trí mới đủ?
Du Chân chưa từng tính toán.
Thế nên hắn đành giả vờ bình tĩnh, vành tai hơi đỏ lên, vén nhẹ cành hoa đào che khuất tầm nhìn, nuốt trọn suy nghĩ điên rồ này xuống, khô khốc nơi cổ họng nhưng không dám hỏi thêm một câu nào nữa.
"Đi chứ?" Địch Lam khẽ hỏi.
Dưới ánh mặt trời, nửa bên mặt cậu bị nhuộm đỏ, biểu cảm ngây ngô vô tội.
Du Chân đáp: "Đi."
Địch Lam liền gật đầu, sải bước về phía sườn núi. Cậu chẳng hề để tâm đến khoảnh khắc im lặng vừa rồi, cứ như thể những phút giây mập mờ ban nãy đối với cậu chẳng qua chỉ là một phép thử.
Thử một lần không thành liền quay về làm bạn như trước, không vướng bận gì cả.
Đến cả câu "Tôi thích con trai" khi nãy còn có thể khiến lòng cậu rối bời nhưng giờ đây cũng chẳng thể lung lay Địch Lam được nữa.
Không phải là không quan tâm đến phản ứng của Du Chân.
Chỉ là thích một người vốn không cần bất kỳ ai công nhận.
Đi ngang qua rừng hoa đào, tiếp tục tiến lên sườn núi, những bông hoa hồng trắng liền thành một dải dài, núi tuyết vẫn hùng vĩ phía xa. Phóng mắt nhìn ra xa, ngoài đỉnh núi Nam Nha Bạt Oa thấp thoáng, những dãy núi chập chùng phủ đầy màu xanh sẫm, đậm đến mức gần như hóa đen, bị dòng nước bào mòn, thỉnh thoảng lấp lánh vài tia sáng đẹp đến mức hư ảo.
Địch Lam bước nhanh về phía trước, tạo ra một khoảng cách nhỏ để tự điều chỉnh tâm trạng sau khoảnh khắc thoáng buồn khi nãy.
Tất nhiên có chút ấm ức.
Cũng có chút không vui.
Đây là lần đầu tiên cậu đối diện trực tiếp với cảm xúc mập mờ, còn chưa kịp tận hưởng niềm vui ngầm hiểu nhau đã bị cảm giác chua xót bao trùm, tựa như tất cả đều tan biến chỉ còn lại sự trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!