Chương 23: (Vô Đề)

Ánh nắng ngày dần trở nên sẫm màu, còn sự im lặng của Địch Lam khiến cho bầu không khí trong căn phòng học nhỏ gần như đông cứng lại.

Sau khi nói ra câu đó, Du Chân không nhìn cậu nữa. Hắn chỉ thỉnh thoảng dùng mũi giày chạm nhẹ xuống đất, chăm chú đếm xem trên nền xi măng có bao nhiêu chỗ lồi lõm, trong lòng thì hối hận không thôi.

Trước khi buột miệng nói ra, trên thế giới này chỉ có ba mẹ hắn là biết về xu hướng tính d. ục của hắn. Ngay cả những người bạn đã chơi chung năm, sáu năm cũng vẫn cho rằng hắn chỉ là một "ông chú độc thân kén chọn," thỉnh thoảng còn trêu đùa: "Rốt cuộc là cậu thích kiểu con gái thế nào?"

"Thật xinh đẹp, thật thông minh." Khi đó Du Chân đã trả lời như vậy.

Tưởng Phóng, tay guitar còn lại của ban nhạc Lục Phong, lập tức không nể nang mà chọc lại: "Nghe đã biết chưa từng nghĩ kỹ rồi! Tiêu chuẩn quá chung chung!"

Đây là bí mật tuyệt đối của hắn, là thứ mà hắn không dễ dàng chia sẻ với ai. Thế nên ngay cả bản thân Du Chân lúc này cũng không thể diễn tả được vì sao hắn lại đột nhiên lại thẳng thắn chuyện này với Địch Lam như vậy. Hắn không mong đợi cậu có phản ứng gì hoặc đúng hơn là thà rằng cậu cứ giả vờ như chưa từng nghe thấy.

Đáng tiếc đối thoại trực tiếp không có nút thu hồi.

Sau khi tiếp nhận thông tin đó, Địch Lam do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Tại sao lại chọn con đường khó khăn như vậy?"

Một câu hỏi ngược lại đầy bất ngờ. Du Chân nhìn cậu qua ô cửa sổ hàng cây xanh rì và sườn núi xa xa khiến Địch Lam trông có chút không thực. Cậu mang vẻ bình tĩnh, chân mày hơi nhíu lại, như thể đang lo lắng điều gì cho hắn.

"... Chuyện này không có 'tại sao'." Cuối cùng Du Chân nói: "Cậu còn nhỏ."

Chóp mũi Địch Lam khẽ động: "Thế sao anh lại nói cho tôi biết?"

"Chỉ là... cảm thấy cậu có thể biết."

Gió bỗng lặng đi.

Đồng tử của Địch Lam co lại như mắt mèo rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Chỉ là sắc đen trong mắt cậu dường như pha lẫn thêm chút bối rối.

Tại sao lại nói với cậu chuyện này?

Phải chăng Du Chân đang khéo léo từ chối cậu?

Cậu hiểu rồi... Có lẽ sau khi trở về Thành Đô, cậu sẽ không còn gặp lại Du Chân nữa. Không ai lại thích một người cứ lảng vảng xung quanh mình mà người đó lại còn biết quá nhiều về những điều riêng tư của mình. Cậu xuất hiện càng nhiều, Du Chân có lẽ sẽ càng thấy bất an.

Cậu giống như một loại vi rút dễ lây lan.

Cảm xúc suýt chút nữa mất kiểm soát, mắt Địch Lam lập tức đỏ hoe.

Cậu cố nén nghẹn ngào, ngoan ngoãn đáp: "Ồ, cảm ơn anh."

Du Chân sững lại rồi chợt như nhận ra điều gì đó. Hắn vừa buồn cười lại vừa cuống quýt lên tiếng trấn an: "Không phải... Sao tự nhiên lại tủi thân thế? Này Địch Lam, cậu đừng... Tôi không có nghĩ sâu xa như vậy, đừng suy diễn!"

"Không có suy diễn." Địch Lam cố gắng vực lại tinh thần, nở một nụ cười với Du Chân: "Chúng ta... vốn dĩ không quá thân thiết nên dù tôi có biết chuyện này cũng không sao đâu. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh và những người bạn của anh."

"Địch Lam, tôi không có ý đó." Du Chân nghiêm túc nhìn cậu, chân thành đối diện với đôi mắt ấy: "Tôi không sợ, cũng không có ý định xa lánh cậu. Tôi nghĩ  rằng chúng ta đã là bạn nên những chuyện này nói với cậu cũng không sao cả. Cậu... chẳng phải nói chúng ta rất hợp nhau sao? Tôi đã nghĩ như thế..."

Nhịp điệu nói chuyện của hắn nhanh đến mức có vài câu Địch Lam còn chưa nghe rõ nhưng cậu lại bị ánh mắt chuyên chú của Du Chân cuốn lấy, khoảng cách chưa đến mười centimet, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.

Những mớ hỗn độn trói chặt cậu dần dần được gỡ bỏ theo từng câu nói líu ríu của Du Chân. Địch Lam chợt nhận ra cậu lại một lần nữa bi quan quá rồi.

Rõ ràng đây là chuyện đáng để vui mừng cơ mà.

"... Nếu cậu muốn có thể hiểu thêm về tôi một chút." Du Chân gãi đầu, giọng hơi ngượng ngùng: "Không thì cậu cứ nghĩ tôi quá tốt đẹp làm tôi cũng thấy áy náy lắm. Tôi bình thường lắm."

Địch Lam ngơ ngác há miệng: "Ồ, tôi cứ tưởng... anh đang nói lời tạm biệt với tôi."

"Có ai lại tạm biệt theo kiểu đó không? Trong đầu cậu toàn mấy suy nghĩ kỳ quặc gì vậy?" Du Chân giả vờ làm bộ muốn đập đầu vào bục giảng.

Địch Lam: "... Này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!