Chương 19: (Vô Đề)

Viva đóng cửa lúc hai giờ rưỡi sáng nhưng Du Chân và Địch Lam không có ý định nán lại đến lúc đó.

Uống vài ly, trò chuyện đủ nhiều, Địch Lam là người đầu tiên đưa ra đề nghị quay về khách sạn. Khi ấy trời đã gần nửa đêm.

Hầu hết các cửa tiệm trên phố đều đã đóng cửa, chỉ còn sót lại một vài ngọn đèn leo lét. Những tòa nhà hai bên đường chìm trong bóng tối như đang bị màn đêm nuốt chửng. Thỉnh thoảng có tiếng chuông gió và tiếng trục xoay kinh khe khẽ vang lên rồi nhanh chóng tan biến, tựa hồ như những vì sao có khả năng khiến cả thế giới lặng im.

Con đường phía trước không đủ sáng, Địch Lam đưa tay ra, chợt nhìn thấy ánh sao len lỏi vào những đường vân trên lòng bàn tay mình.

"Ngày mai cậu muốn đi đâu?" Du Chân hỏi: "Có gấp gáp gì không? Cậu có muốn đến Dương Hồ, sông băng Karola hay Namtso không...? Ương Kim vừa gửi cho tôi mấy bức ảnh về những nơi đó, toàn là sông băng, núi tuyết và hồ muối. Đi trong ngày là có thể về."

Địch Lam không trả lời ngay, chỉ kéo dài một tiếng "ừm" như đang suy nghĩ gì đó.

"Nhưng gần đây cổng trời Thánh Tượng không mở cửa, mới có tháng tư thôi, Namtso có thể vẫn còn đóng băng..."

"Anh không vội à?" Địch Lam đột ngột ngắt lời.

Du Chân khựng lại: "Hả?"

Địch Lam chăm chú nhìn anh: "Không phải anh nói anh đến Lâm Chi lần này là có nhiệm vụ à? Anh phải đưa đồ cho em trai của Ương Kim, còn phải đưa cậu ấy đến bệnh viện thành phố kiểm tra. Vậy tại sao anh còn chần chừ lãng phí thời gian trên đường?"

Du Chân nghẹn lời.

Dưới ánh đèn đường, hắn cúi đầu xuống, bóng của Địch Lam phủ lên trước ngực.

Những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Du Chân đút một tay vào túi quần để Địch Lam không nhìn thấy mấy ngón tay đang vì căng thẳng mà vò vào nhau, gần như sắp cọ đến mức suýt thì toé lửa lên từ lớp chai sần của người chơi đàn. Hắn nhìn xung quanh như thể chẳng có chuyện gì, sau lưng là một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức, trước cửa treo mấy chiếc mặt nạ hí kịch Tây Tạng.

Giữa đêm tối không ánh sáng, màu đỏ trên mặt nạ trông như nỗi ám ảnh trong giấc mơ của hắn bỗng chốc hiện ra thành hình.

Địch Lam nói thẳng: "Anh đang sợ, đúng không?"

Du Chân: "..."

"Cố tình trì hoãn, không hỏi địa chỉ, bình thường cũng ít khi nhắc đến mục đích chính." Địch Lam vừa nói vừa bước đi chậm rãi, luôn giữ khoảng cách nửa bước phía trước Du Chân: "Nếu là tôi đến mức này rồi tôi chắc chắn sẽ rất lo lắng, sẽ sợ rằng kết quả không như mong muốn."

"..."

"Sẽ nghĩ rằng thôi cứ kéo dài thêm hai ngày rồi hãy đối mặt đi, dù sao cũng không phải lỗi của mình."

Những khoảng lặng giữa từng câu kéo dài. Du Chân hừ một tiếng, mơ hồ xem như thừa nhận.

Thực sự hắn không biết phải làm sao.

Khi ba mẹ hắn quyết định tài trợ cho gia đình Ương Kim, hắn vẫn còn nhỏ, ba mẹ là người quyết định mọi chuyện, hắn chỉ nghĩ rằng ở một nơi xa xôi nào đó, mình có thêm vài người bạn nhỏ. Lúc đầu hắn còn thường xuyên viết thư cho ba chị em nhà Ương Kim nhưng rồi vì chuyện học hành, vì chuyện gia đình thay đổi, ba mẹ quyết định di cư còn hắn chọn ở lại Thành Đô, thậm chí có một khoảng thời gian hắn quên mất mình từng có một mối liên hệ với mấy đứa trẻ người Tạng cùng trang lứa ở Lâm Chi.

Sau này sự giúp đỡ của ba mẹ dần đơn giản hóa thành tiền bạc. Nếu không phải nhờ cơ duyên mà Ương Kim và hắn thi đỗ cùng một trường đại học rồi kể lại chuyện cũ thì có lẽ mối quan hệ được gửi gắm qua những trang thư năm nào cũng sẽ đứt đoạn một cách lặng lẽ.

Bây giờ hắn không thể đoán được ba mẹ nghĩ gì về gia đình Ương Kim, may mà Du Chân đã trưởng thành, có thu nhập ổn định, có quyền tự quyết vậy nên hắn tiếp tục giữ lời hứa năm xưa.

Tặng sách là thật lòng, giúp chữa bệnh là trách nhiệm nhưng điều đó không có nghĩa là Du Chân có thể gánh vác cả một sinh mệnh.

"Tôi thực sự sợ rằng nếu kết quả kiểm tra của Đan Tăng không tốt thì đến lúc đó có thể làm gì nữa đây? Rồi tôi phải đối mặt với sự kỳ vọng của Ương Kim thế nào?" Du Chân trầm giọng nói: "Cậu hiểu được không?"

Địch Lam gật đầu: "Hiểu nhưng tôi sẽ không trốn tránh."

Du Chân kinh ngạc nhìn cậu.

"Vì tôi không muốn vài tháng, vài năm hay vài chục năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này lại chỉ còn biết hối hận." Địch Lam nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đã lạnh buốt của Du Chân: "Anh chẳng vừa nói đó sao, 'mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người nhưng bỗng một ngày họ biến mất', cảm giác như có một khoảng trống bị khoét sâu trong tim. Ít nhất lần này anh vẫn có thể cố gắng hết sức đúng không?"

Yếu đuối và sợ hãi là lẽ thường tình của con người, huống hồ đây lại là chuyện liên quan đến sinh tử nhưng nếu cứ mãi chần chừ cho đến khi mọi chuyện ngã ngũ, rồi chỉ đơn giản chọn cách chấp nhận thì trong tương lai liệu rằng hắn có thể tha thứ cho bản thân vì đã không dũng cảm tiến về phía trước lúc này không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!