Trên sân khấu nhỏ, người thanh niên cuối cùng đang thu dọn chiếc trống tay.
Anh ta họ Tả, đã sống ở Lhasa tròn hai năm. Quán bar nhỏ 'Viva' này là nơi mà anh ta yêu thích nhất. Ban đầu chỉ là một vị khách, một lần uống đến lâng lâng, anh ta tiện tay nhấc lấy trống tay và cùng ông chủ râu ria 'Bưu ca' chơi một bản nhạc.
Tiếng vỗ tay vang lên, giây phút ấy như đánh thẳng vào tâm hồn Tiểu Tả.
Thế là anh ta ở lại đây. Mỗi tuần đến hai, ba lần, cùng những người bạn nghệ sĩ biểu diễn vài bài hát cho khách của Bưu ca.
Buổi diễn kết thúc, đã đến lúc đi uống ly rượu Bưu ca mời.
Tiểu Tả đứng thẳng dậy, chợt phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh mình có thêm một cái bóng, suýt nữa thì giật nảy người.
"Đệch!" Anh ta ngước lên, nhận ra đó là một người đàn ông, anh ta bị ánh mắt chăm chú kia nhìn đến mức lưỡi cũng sắp thắt lại, lắp bắp chào: "Anh... chào anh?"
Người đàn ông trước mặt mỉm cười thân thiện: "Ban nhạc đã kết thúc biểu diễn rồi à?"
Tiểu Tả còn chưa hiểu chuyện gì nhưng trông người này cao gầy, đẹp trai, dáng vẻ lạnh lùng, tóc màu xanh đậm, phong thái có chút nghệ sĩ, ăn mặc kiểu công tử chim công, anh ta cũng không lập tức từ chối mà liếc nhìn về phía quầy bar, thấy mấy người bạn nghệ sĩ của mình đã bắt đầu uống rượu, liền ngập ngừng hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"
Người đàn ông ấy... Du Chân lễ phép nói: "Tôi muốn mượn cây đàn guitar kia dùng một chút."
Tiểu Tả ngạc nhiên "Hả?" một tiếng.
"Nếu có thể cắm vào loa thì càng tốt." Du Chân vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hộp đàn guitar: "Được không?"
Giọng điệu tùy ý, cứ như nghe xong màn biểu diễn bỗng nhiên ngứa tay, muốn chơi thử vài nốt. Kiểu cảm hứng đến bất chợt này khiến Tiểu Tả nhớ đến lần đầu tiên anh ta đặt chân vào Viva, không ngờ rằng đã qua ngần ấy thời gian mà cảm xúc khi đó vẫn mãnh liệt như thế.
Nghe xong, Tiểu Tả ngây ra một giây rồi bật cười sảng khoái, lập tức cầm hộp đàn lên: "Cứ dùng thoải mái có cần người đệm không?"
"À?" Du Chân không ngờ anh ta lại hào phóng đến vậy.
Tiểu Tả vỗ ngực, xung phong nhận việc: "Ngẫu hứng đúng không, tôi hiểu mà, chơi đi, chơi đi... cần đánh trống tay phụ họa không? Tôi cũng có chút tay nghề đấy!"
Chiếc guitar gỗ được cắm vào loa, nốt nhạc đầu tiên ngân lên, âm sắc vang sáng đến bất ngờ.
"Không tệ nhỉ." Du Chân khen.
"Cây guitar này là bảo bối của Bưu ca. À, Bưu ca chính là chủ quán này." Tiểu Tả hào hứng giới thiệu, lấy lại trống tay: "Hồi trẻ, ông ấy cũng từng ôm giấc mộng phiêu bạt giang hồ, cuối cùng kết hôn ở Lhasa rồi không đi nữa. Còn bọn tôi thì tụ tập nơi này, nhạc cụ đều nhờ ông ấy hỗ trợ cả... Ồ mà này, anh đẹp trai xưng hô thế nào nhỉ?"
"Tôi họ Du." Anh đáp: "Hoặc anh cũng có thể gọi tôi là Real."
Tiểu Tả nhẩm lại hai cách phát âm rõ ràng khác biệt nhưng lại có nét tương đồng kỳ lạ: "Vậy anh là nghệ sĩ nhạc folk...?"
Trông không giống lắm nhỉ.
"Ờ... tôi chắc là... một tay guitar nghiệp dư?" Khi thốt ra danh xưng này, Du Chân có phần thiếu tự tin, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong đám đông.
Ở khá xa sân khấu nhỏ, Địch Lam chăm chú dõi theo hắn, nụ cười vẫn chưa tắt.
Cậu giơ cây nến trắng lên, đặt cạnh mặt, dường như muốn dùng ánh sáng mỏng manh ấy soi rõ Du Chân từ xa, để có thể nhìn hắn rõ hơn một chút.
Hành động trẻ con nhưng lại khiến Du Chân bớt đi sự ngượng ngùng ban đầu một cách khó hiểu.
Chơi guitar là một đề nghị bộc phát.
Du Chân ngồi xuống ghế cao, thử dây một lần, bỗng nhiên nhận ra có lẽ hắn đã muốn làm việc này từ lâu.
Thành phố xa lạ, những con người mới gặp lần đầu, thậm chí cả bầu trời đêm và cơn gió lướt qua khe núi, tất cả như khuếch đại những cảm hứng chợt lóe lên trong đầu hắn. Ở Tây Ninh, Du Chân đã không thể nắm bắt được giai điệu ấy. Giờ đây, bất giác nó lại ùa về, ngón tay hắn lướt qua những nốt đầu tiên, ngay lập tức muốn buông lỏng để cảm xúc tự do tuôn chảy.
Nhưng một nhịp trống tay vang lên, ngón tay Du Chân khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!