R, anh ổn chứ? Tôi đang đứng trên một ngọn núi.
Tín hiệu ở đây rất kém nên tôi cũng không biết được là liệu tin nhắn này có gửi được không. Tôi tự nhủ rằng nếu không gửi được thì coi như thôi vậy. Dạo này nói chuyện về duyên phận nhiều quá, con người cũng trở nên mê tín hơn...
Hôm nay có người nói với tôi rằng luôn có một vì sao sẽ tìm đến tôi. Lúc nghe thấy câu nói ấy, tâm trạng giống như khi đã ngụp lặn quá lâu, có đưa tay ra cũng chẳng thể nắm lấy thứ gì, không rõ là đã trôi qua bao lâu, rồi đúng vào lúc cạn kiệt dưỡng khí, lại có thể bằng một cách nào đó trồi lên trên mặt nước được, hít lấy hơi thở đầu tiên của bầu không khí tươi mới. Tôi diễn đạt hơi lộn xộn nhưng tôi nghĩ anh nhất định sẽ hiểu.
Hầu hết những bi kịch trên thế giới này đều là do bất khả kháng nhưng đây không phải là hình phạt dành cho chúng ta.
Hy vọng ngày hôm nay của anh sẽ luôn thật vui vẻ.
--
Làn gió khô khốc dọc đường cuốn trôi đi mệt mỏi và u sầu, sự xóc nảy trên chiếc xe đôi khi lại có tác dụng xoa dịu đi những nỗi niềm nôn nóng.
Trở lại con đường chính, tìm được cổng sau của chùa Sắc Kéo, Du Chân làm theo lời dặn của người chú dân bản địa, hắn đặt xe ở nơi dễ thấy, cẩn thận nhét chìa khóa vào góc trong cùng của yên xe rồi gọi điện báo lại cho chú ấy.
Nhưng hắn không rời đi ngay.
Du Chân xác nhận đi xác nhận lại vị trí với chú ấy, rõ ràng là đang không quá yên tâm về kế hoạch này, dù gì hắn cũng là người ngoài mà khu vực xung quanh đây có thể xem như một điểm du lịch. Lỡ chiếc xe bị trộm hay bị phá hỏng, hắn biết lấy gì mà đền? Nghĩ đến đây, Du Chân bỗng có chút hối hận.
Người chú dân bản địa ngược lại thì rất thoải mái, trấn an hắn rằng chú vẫn thường làm vậy mỗi ngày. Ông thường xuyên chở hàng đến chùa Sắc Kéo, các nhà sư trẻ ở đây đều quen thuộc xe của ông, sáng mai khi họ nhìn thấy, cho dù chú có lỡ không may mà quên đi thì họ cũng sẽ nhắc nhở, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
Ông ấy nói chắc nịch như thế, Du Chân cảm ơn liên tục, miễn cưỡng yên tâm hơn phần nào.
Rời đi mà còn ngoái đầu nhìn lại mấy lần, cúp điện thoại xong, Du Chân khẽ thở dài, quay người: "Đi thôi."
Địch Lam vừa mới cất điện thoại, hai tay nắm chặt dây đeo balo, ngáp dở chừng, trông cứ như còn chưa tỉnh ngủ.
Chẳng rõ là vì sao nhưng Du Chân lại đặc biệt thích dáng vẻ này của cậu, chân mày hơi nhíu lại, mang theo chút bực bội, trông như một con vật nhỏ rối tung rối mù, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc.
Chợt trong đầu nảy ra một trò đùa, Du Chân bất ngờ dừng bước.
Không ngoài những gì đã dự đoán, có người lập tức đâm sầm vào lưng hắn.
"Đệt..." Địch Lam tỉnh hẳn, bực bội hỏi: "Sao tự dưng anh đứng lại?"
Du Chân chậm rãi đáp: "Đột nhiên nhớ ra một chuyện rất đáng sợ."
Khu vực phía bắc thành phố về đêm vốn vắng tanh, gần như chẳng có ai qua lại, xe cộ cũng rất thưa thớt.
Giọng nói của Du Chân hạ xuống một cách kỳ bí, cứ như thể sắp có chuyện kinh thiên động địa gì đó xảy ra.
Đồng tử Địch Lam lập tức mở lớn, một phản xạ như mèo con gặp chuyện bất ngờ.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Du Chân, cơn mơ hồ vừa rồi hoàn toàn tan biến, Địch Lam bất giác liên tưởng đến đủ thứ chuyện. Sợ? Có gì đáng sợ chứ? Chẳng lẽ có thứ gì rơi lại trên đỉnh núi sao...?
"Địch Lam." Du Chân nghiêm túc gọi tên cậu.
"Cái... cái gì?"
"Thật ra vừa rồi là lần đầu tiên tôi lái mô tô."
Địch Lam: "...?"
Địch Lam: "ĐỆT!!!"
Đường núi gập ghềnh, vách đá dựng đứng, khúc cua thì gấp, con dốc thì dài... Tất cả cảnh sắc mỹ lệ trong khoảnh khắc như vỡ vụn thành từng mảnh. Địch Lam suýt nữa nhảy dựng ba thước: "Lần đầu tiên anh lái mô tô á?! Lần đầu tiên?!"
Bảo sao cậu cứ có cảm giác lúc nãy mình như đang bay, hóa ra không phải ảo giác?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!