Chương 15: (Vô Đề)

Khi cả hai rời khỏi ngôi chùa Sắc Kéo đã có một vị sư trẻ tuổi tiễn họ ra tận cổng.

Sau khi nghe về kế hoạch tiếp theo của hai người, cậu ấy tỏ ra tiếc nuối vì họ có thể sẽ không kịp đến Khăn Bang Khách nhưng vẫn nhiệt tình đề nghị: "Nếu tối nay hai vị có thời gian, có thể men theo đường núi lên đến đỉnh sau chùa. Từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh Lhasa thu vào tầm mắt. Rất nhiều người đã tìm đến đây, quả thực không nên bỏ lỡ nhưng ban đêm đi đường núi tầm nhìn sẽ không tốt..."

Nói rồi cậu ấy đưa cho họ một chiếc đèn pin.

Theo hướng dẫn của vị sư trẻ, Du Chân hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Địch Lam, chỉ đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn rằng cậu vẫn ổn, họ mới tiếp tục lên đường.

Có lẽ hôm nay họ thật sự may mắn, vừa làm việc tốt xong liền được hồi đáp ngay. Đi chưa được bao xa thì có một người dân tộc Tạng tốt bụng hỏi xem có phải họ muốn lên núi không. Du Chân gật đầu, đối phương lập tức vung tay chỉ về phía chiếc xe của mình: "Lên đi!"

Chiếc xe được nhắc đến là một chiếc ba bánh chạy bằng điện, ngồi lên xóc nảy liên tục. Người đàn ông dân tộc Tạng vừa lái xe vừa hát vang, rẽ vào một con đường nhỏ, lướt qua một tiệm sửa chữa. Đúng lúc này Địch Lam mới lên tiếng: "Vậy 'Rinpoche' chính là Phật sống à?"

Du Chân trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hình như không phải. Khi nãy vị sư nhỏ có nói 'Rinpoche' là cách họ gọi các vị thượng sư nhưng chắc chắn đó cũng là người có địa vị cao ở chùa Sắc Kéo."

"Wow." Địch Lam thốt lên.

Dù theo nghĩa nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một người rất đáng để kính nể.

Đột nhiên cậu nhận ra mình vừa gặp một nhân vật chỉ có thể thấy, chỉ có thể nghe trong sách giáo khoa, Địch Lam có cảm giác hơi ngỡ ngàng. Du Chân nhìn cậu mà không nhịn được cười rồi nói tiếp: "Ngài ấy vừa tặng cậu cái gì thế? Mà cũng không dặn dò gì về cách đeo hay mang theo bên người nhỉ..."

Địch Lam đưa cho Du Chân xem chiếc chày kim cang. Phần đuôi có một lỗ nhỏ có thể xỏ dây đeo như bùa hộ mệnh hoặc gắn vào chùm chìa khóa. Khi tặng 'Rinpoche' không hề nói gì thêm. Hai người nghiên cứu một hồi lâu mà vẫn không tìm ra được ý nghĩa đặc biệt nào, cuối cùng đành cẩn thận cất nó vào ngăn nhỏ trong ví của Địch Lam.

Đây có thể coi là một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng phảng phất một chút cảm giác tùy duyên, tùy tâm trong những điển tích Phật giáo.

Địch Lam cảm thấy mình đơn thuần thấy ai cần giúp thì giúp, cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhưng giờ trong lòng lại bất giác dâng lên một nỗi hổ thẹn như thể bản thân không xứng với món quà này.

"Thật sự quá quý giá." Địch Lam cảm thán, trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm: "Liệu có phải ngài ấy đã gửi gắm nhầm người không..."

Du Chân bình luận: "Chắc chắn là vì cậu có duyên với Phật pháp rồi, cậu nhóc ạ."

"Thật không..."

"Ừ, đúng vậy."

"Nhưng mà khoai tây nướng của 'Rinpoche' tặng đúng là ngon thật."

"Hahaha..."

Hai người vừa trò chuyện vừa ngồi trên chiếc ba bánh chạy bằng điện của người dân tộc Tạng, cả ba tiếp tục tiến về phía sau núi.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, cái nóng gay gắt của giữa trưa cũng từ từ tan biến. Bóng của ngọn núi đổ dài, bao trùm lấy mặt đất một cách đầy uy lực. Hoàng hôn buông xuống, gió lướt nhẹ qua sườn đồi, những dải kinh luân phấp phới bay trong làn gió.

Ở Tây Tạng, gió mang một ý nghĩa rất khác. Nó lay động những lá cờ kinh trên núi Nạp Kim, mỗi lần như thế là một lời cầu nguyện được gửi đi. Nó cuốn theo làn khói của nghi thức đốt hương rồi lại cuốn cả những mảnh giấy cầu nguyện bay lên không trung, đem theo lời chúc phúc rải khắp núi non sông hồ.

Chiếc xe ba bánh dừng trước một căn nhà dân, đây là nhà của người đàn ông Tạng tốt bụng đã cho họ đi nhờ. Du Chân cảm ơn ông, dù bị từ chối nhưng hắn vẫn nhất quyết nhét vào tay ông vài tờ tiền mặt xem như một món quà nhỏ.

Người chú dân tộc Tạng này cũng không chịu thua kém, lập tức xách từ trong nhà ra hai chai nước lớn, một bình trà sữa cùng một túi Tsampa đủ để hai người ăn một bữa. Ông còn tận tình chỉ dẫn đường đi phía trước rồi mới chào tạm biệt họ.

Con đường có thể dùng xe để đi đến đây là kết thúc, đoạn đường tiếp theo phải hoàn toàn men theo triền núi, vì người qua kẻ lại nhiều nên mới trở thành đường mòn. Thỉnh thoảng có những tảng đá lớn chắn ngang, những đoạn dốc quá hiểm trở, thậm chí có lúc họ phải dùng cả tay lẫn chân để leo lên.

Ban đầu còn có thể đối phó nhưng càng đi xa địa hình càng trở nên cheo leo, tuy vậy phong cảnh cũng dần hiện ra trọn vẹn trước mắt họ.

Du Chân trèo qua một rãnh đất nhỏ bị nứt, ngoái đầu lại: "Đưa tay cho tôi."

Giọng hắn kiên quyết, không cho phép cậu từ chối. Địch Lam hơi khựng lại rồi trong tích tắc đưa bàn tay lấm lem bụi đất của mình đã đặt vào tay Du Chân. Hai người nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay ấm hơn hẳn so với lúc mới bắt đầu leo núi.

"Còn chịu được không?" Du Chân ngẩng đầu nhìn về đoạn đường phía trước: "Nếu thấy không ổn nhất định phải nói."

Địch Lam thở hơi dốc nhưng không có cảm giác tim đập bất thường như trước, cũng không bị ù tai. Cậu vẫn có sức trêu chọc Du Chân: "Sao, nếu tôi nói không ổn thì anh tính cõng tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!