Chương 14: (Vô Đề)

Hai chai glucose cùng với túi oxy đã phát huy tác dụng. Đến trưa sau khi ăn xong bát mì thịt bò yak mà Du Chân mua từ bên ngoài, sắc mặt của Địch Lam đã hồng hào trở lại.

Khi rút kim truyền, cô y tá dặn dò đi, dặn dò lại rằng không được chạy nhảy, nếu có bất kỳ cảm giác khó chịu nào thì phải lập tức nghỉ ngơi. Cao nguyên không giống như những nơi khác, Địch Lam vốn dĩ không phải người ở đây, phản ứng không quen với khí hậu và độ cao là chuyện bình thường nhưng nếu không xử lý cẩn thận có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Cô y tá nói rất nhiều, nghe vào tai có chút đau đầu, Địch Lam nghe được một câu, bỏ lỡ một câu.

Du Chân thì ngược lại, hắn nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa dùng điện thoại ghi chép lại trong ứng dụng ghi chú.

"Ừ, được rồi, tôi nhớ rồi..."

"Anh trai của cậu chu đáo thật đấy." Cuối cùng y tá mỉm cười với họ: "Tây Tạng rất đẹp, rất đáng để khám phá nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ an toàn, đừng để chuyến đi của mình bị lãng phí nhé!"

Không rõ là vì sự nhiệt tình của cô hay vì hai chữ "anh trai" kia làm cho Địch Lam thoáng ngượng ngùng, nhỏ giọng cảm ơn rồi cùng Du Chân xuất viện.

Chỉ dựa vào nhau một chút trong chốc lát, vậy mà một ý niệm kỳ lạ đã âm thầm nảy nở dưới ánh mặt trời.

Địch Lam bước chậm hai nhịp so với Du Chân, đến khi tỉnh táo lại cậu mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình có thể bình thản nhắc đến sự ra đi của ba như vậy.

Không biết Du Chân nghĩ thế nào? Có lẽ chỉ cho rằng cậu đang tìm cách chữa lành nỗi đau thôi, chẳng có gì quá quan trọng.

Bạn qua thư từ, bạn cùng sở thích âm nhạc, đồng hương tình cờ gặp trên chuyến đi, giờ lại thêm một mối liên kết "đồng bệnh tương liên".

Nhưng chắc chắn có gì đó đã khác.

Trong xã hội hiện đại, người ta có thể duy trì liên lạc với một người xa lạ suốt nhiều năm mà không cần gặp mặt.

Muốn có số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội của ai đó cũng không còn là chuyện khó khăn.

Thế nhưng cho dù hai người có kết bạn với nhau trên tất cả các nền tảng xã hội đi nữa, nếu ai đó cố tình né tránh, họ vẫn có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của đối phương.

Cậu không có QQ, không có WeChat, cũng không có số điện thoại của Du Chân.

Nhưng cậu và Du Chân có thể hiểu nhau, dù đôi khi lời nói của họ đầy ẩn ý.

Ít nhất là cho đến thời điểm này giữa họ vẫn chưa cần bất kỳ phương thức nào để xác nhận mối quan hệ.

Địch Lam không hề nghi ngờ rằng, ngay cả khi không có bất cứ phương thức liên lạc nào, họ vẫn sẽ gặp lại lần thứ hai, thứ ba.

Cậu là người có thể nghe thấy nhịp tim của Du Chân.

Và có lẽ Du Chân cũng từng nghĩ về điều tương tự.

"Cười gì đấy?" Du Chân quay đầu lại: "Xuất viện thôi mà vui thế à?"

Bị hắn bắt gặp lúc đang mỉm cười không rõ lý do, Địch Lam vội vàng thu lại biểu cảm, liên tục lắc đầu như cái trống bỏi.

Nhưng giây tiếp theo cậu đột nhiên ôm đầu giả bộ choáng váng: "Ôi, tôi không ổn rồi..."

"Nếu khó chịu thì đừng làm mấy trò khiến mình dễ bị sốc độ cao." Du Chân thản nhiên vươn tay, véo nhẹ sau gáy Địch Lam.

Động tác thành thạo đến mức trông như đang bế mèo con.

Địch Lam lập tức nhớ đến con mèo mướp trắng đen trong 'Holiday', nhóc con chỉ suốt ngày cuộn tròn trên ghế sô pha rồi ngủ say như chết.

Trong đầu cậu nảy ra một sự so sánh giữa mình và con mèo đó.

Rồi nghĩ đến thân hình tròn trịa của nó...

"Đừng có véo tôi!" Cậu lẩm bẩm: "Tôi đâu phải mèo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!