Dù hai người ăn có khoẻ đến đâu thì cũng không thể gọi hết tất cả các món nổi tiếng của quán. Du Chân dựa theo gợi ý của Ương Kim gọi một vài món, nghĩ rằng Địch Lam đói lắm rồi chắc chắn sẽ lao ngay vào đĩa thịt ngay nhưng suy đoán của hắn đã sai, cậu cầm lấy bình giữ nhiệt trước.
Địch Lam mở nắp gỗ, cố nhìn vào bên trong nhưng chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng nhận ra được gì.
Đang định hỏi thì lập tức có một mùi hương béo ngậy, ngọt dịu lan tỏa quanh bàn. Mắt cậu sáng lên, không tìm thấy cốc trên bàn bèn dùng bát rót đầy, đẩy về phía Du Chân: "Tưởng gì chứ, là trà sữa hả?"
"Gọi là 'trà ngọt', trà sữa Tây Tạng chính thống chắc cậu không quen uống đâu."
Nhận được sự chăm sóc bất ngờ, Du Chân có hơi không quen, đẩy bát trà về lại phía Địch Lam: "Không cần lo cho tôi."
Địch Lam đã rót đến bát thứ hai, ánh mắt vô tội mà cầm lên, vừa nếm thử vừa tiếp tục nhìn hắn, đôi mắt trong veo đầy ngây thơ.
Du Chân: "..."
Thằng nhóc này đúng là có cá tính.
Hắn thầm nghĩ, hóa ra ấn tượng ban đầu của mình về Địch Lam cũng không sai lắm. Cậu ấy giống như một con nhím, tâm trạng tốt có thể để lộ ra một chút mềm mại dưới lớp gai nhưng phần lớn thời gian vẫn luôn dựng lên hàng rào sắc nhọn, sẵn sàng đáp trả bất kỳ ân tình nào, đây là kiểu người rất rạch ròi giữa lòng tốt và sự ban ơn, chọn lọc kỹ càng những thiện ý mình muốn nhận và kiên quyết từ chối bất cứ điều gì có vẻ quá thân mật so với mối quan hệ hiện tại.
"Anh không uống à?" Địch Lam hỏi.
Hương thơm quẩn quanh chóp mũi làm Du Chân tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ lan man, hắn mỉm cười, cầm bát lên, nhấp một ngụm trà ngọt đậm đà.
Bình giữ nhiệt có vẻ ngoài độc đáo nhưng lại bảo toàn hoàn hảo hương vị và nhiệt độ của trà.
Vị trà không quá ngọt, lá trà cân bằng rất tốt giữa chút ngậy và hơi ngai ngái của sữa bò Tây Tạng khi đun nóng. Chất trà mượt mà như lụa lướt qua đầu lưỡi, xuống đến cổ họng liền toả ra một hơi ấm tựa như chảy khắp toàn thân.
Ngước mắt lên, Du Chân thấy chàng trai đối diện đang ôm bát bằng hai tay, khóe miệng vương chút vệt trắng của sữa, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Khoảnh khắc ấy khiến Du Chân thoáng ngẩn người.
Hắn khẽ mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ uống nốt phần trà của mình.
Có thể là do ảo giác nhưng khi hắn uống đến giọt cuối cùng dường như vị trà có phần ngọt hơn.
Món chính họ gọi là gà masala ăn kèm naan.
Khi nhân viên phục vụ giới thiệu, tốc độ nói của cô rất nhanh. Đợi cô đi rồi, Địch Lam chỉ vào hai đĩa lớn trên bàn, bắt chước theo: "Maserati..."
"Gà."
"Gà Maserati? Ăn với bánh?"
"Là 'naan'." Du Chân lại một lần nữa sửa lời cậu: "Cách gọi theo kiểu Nepal."
Chiếc bánh nướng dài cỡ cẳng tay làm cho bát cà ri gà bên cạnh trông càng thêm nhỏ bé, thoạt nhìn có vẻ ít ỏi. Có lẽ được nướng trong lò đất, mặt bánh cháy xém vài chỗ nhưng không hề bị khét mà ngược lại còn tỏa ra hương lúa mạch rất đặc biệt. Nó lớn hơn bánh bao, mỏng hơn bánh nướng của người Duy Ngô Nhĩ, lại không tròn trịa như bánh quế đường đỏ.
Thấy Địch Lam có vẻ lúng túng không biết ăn sao, Du Chân bèn bẻ một miếng từ phần đầu nhỏ hơn, lớp vỏ giòn rụm rơi lả tả đầy bàn nhưng bên trong lại cực kỳ mềm dẻo. Bột có trộn thêm lúa mạch thanh cốc, kéo ra dai và thơm nức.
Hắn đưa cho Địch Lam, lần này đối phương không khách sáo nữa mà nhận ngay: "Thơm quá..."
"Thử xem, không đủ có thể gọi thêm."
Địch Lam cầm miếng bánh lớn, cầm hai đầu mà không biết nên cắn từ đâu, ngập ngừng một lát rồi chẳng buồn để ý lễ nghi nữa, cứ thế nhúng luôn vào bát cà ri.
Gia vị đậm đà, thoang thoảng chút quế nồng nàn. Vị cay xen lẫn vị ngọt, lớp cà ri mịn mượt tưởng như thô ráp nhưng lại vô cùng tinh tế khi ăn.
Bánh có vị thanh nhẹ, cà ri lại dậy hương kí. ch t. hích cộng thêm những miếng thịt gà chín mềm mọng nước, khoai tây bùi béo, tất cả đều thấm đẫm sốt, bám lên từng thớ bánh nướng.
Một miếng cắn xuống, hương vị hòa quyện, đầy đặn, thoả mãn vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!