Chương 10: (Vô Đề)

Cung điện Potala toạ lạc ngay giữa trung tâm thành phố, lưng tựa vào khung cảnh núi non hùng vĩ. Vào buổi trưa, ánh nắng dát vàng khắp mọi nơi, len lỏi vào từng kẽ đá gồ ghề tạo nên sự đan xen giữa các gam màu đen, trắng và xám. Đứng trước cảnh tượng thiên nhiên kỳ vĩ, ngay cả một công trình tráng lệ cũng có khoảnh khắc trở nên lu mờ.

Phía trước quảng trường ngoài Tuyết Thành còn có một con đường rộng lớn, tháng tư chưa phải là mùa cao điểm của ngành du lịch nhưng các hướng dẫn viên du lịch vẫn có mặt khắp nơi. Ai cũng giống ai, họ dẫn khách du lịch đến đây, nhiệt tình giới thiệu góc nhìn mà từ đó mọi người có thể thấy được cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh mặt sau của tờ 50 tệ, quả là một vị trí ngắm cảnh hoàn hảo và thế là tất cả du khách tụ lại một chỗ như thể vốn dĩ họ đều đi chung với nhau.

Địch Lam dang rộng hai tay, lặng lẽ đón lấy một cái ôm đầy nắng sau lưng đám đông.

Dường như nơi này thích hợp với mọi động tác có phần cường điệu, bất kể làm gì: dang tay như chim hạc, đứng một chân như gà vàng, đá chân, vẫy tay hay thậm chí bò trên đất thì đều không có vẻ gì là lạ lùng cả, thỉnh thoảng có người bản địa ngoảnh lại nhìn, trong đôi mắt trong veo ấy chỉ có sự bao dung.

Nhưng Địch Lam lại quên mất rằng phía trước còn có Du Chân.

"Đúng rồi, Địch—" Hắn đột nhiên quay lại, bắt gặp cảnh tượng Địch Lam đang giơ tay ôm trọn không khí, cả hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Không ngờ ánh mắt lại có thể bất ngờ giao nhau như vậy, cả hai đều sững lại trong thoáng chốc. Du Chân rõ ràng rất muốn cười nhưng nể mặt cậu thiếu niên nên cố nhịn, còn Địch Lam lại giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhét tay vào túi áo một cách bình thản.

"Gì cơ?" Địch Lam nghiêm túc hỏi.

Du Chân lại càng muốn bật cười hơn nhưng chỉ xoa mũi một cái rồi nói: "Là thế này, khi leo dốc hôm nay cậu có thấy khó chịu không?"

Địch Lam lắc đầu: "Không có, sao vậy?"

"Tôi nghĩ ra một chỗ, nếu cơ thể cậu đã quen rồi thì ngày mai có thể đi thử."

Nhìn vẻ háo hức đầy trẻ con trong mắt Địch Lam, Du Chân cố tình úp mở: "Bây giờ đi ăn trước đã?"

"Anh không nói ra, tối nay tôi sẽ mất ngủ mất."

"Thế thì thử xem sao." Du Chân cười cười: "Tôi không tin cả ngày hôm nay cậu đi hơn hai vạn bước mà vẫn bị mất ngủ."

Bị nắng chiếu vào Địch Lam hơi nheo mắt, kết hợp với vẻ cau mày giả vờ khiến cả khuôn mặt như nhăn lại thành một nhúm, trông có chút buồn cười. Du Chân cảm thấy trêu chọc cậu nhóc này thật sự rất thú vị.

Hắn không nói gì, làm như chẳng hề thấy vẻ khó chịu của Địch Lam, cúi đầu lục lọi trong túi rồi ném cho cậu một chiếc hộp. Địch Lam mở hộp, bên trong là một chiếc kính râm.

"Đeo vào đi, ánh nắng trên cao nguyên rất có hại cho mắt." Du Chân nói xong, không đợi cậu kịp hỏi "Vậy còn anh thì sao?" đã thản nhiên bổ sung: "Tôi còn một cặp khác."

Là một vị du khách chẳng mang theo thứ gì, Địch Lam chẳng có quyền kén chọn. Cậu bĩu môi một cái, mở hộp rồi đặt kính lên sống mũi. Kích cỡ hơi lớn hơn so với dự đoán, tròng kính che gần hết gương mặt, chỉ lộ ra một chút da bị ánh nắng hun cho hơi ửng đỏ nhưng cậu chẳng bận tâm, ngó đông ngó tây để làm quen với món đồ mới.

Hộp kính cầm tay có vẻ bất tiện mà trả lại cho Du Chân thì cũng không hợp lý, Địch Lam dứt khoát tháo balo ra, định nhét vào bên trong.

Nhưng vừa cúi đầu kéo khóa, kính liền trượt khỏi sống mũi rồi theo trọng lực mà rơi xuống.

Cậu nhanh tay chụp lại, đeo lên lần nữa.

Lần này, Địch Lam rút kinh nghiệm, hơi ngẩng đầu, dùng cả hai tay ấn nhẹ gọng kính, muốn chỉnh độ chặt cho vừa vặn hơn nhưng vẫn không thành. Cuối cùng, cậu cứ thế bỏ tay xuống, tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chứng kiến toàn bộ chuỗi hành động trơn tru này, Du Chân thầm nghĩ: Mặt nhỏ thật.

Đợi Địch Lam sửa soạn xong, cậu mang kính râm bước lên phía trước một cách tự nhiên. Du Chân thoáng sững người rồi bật cười, trong lòng thầm nhủ: Thằng nhóc này lần này đến "cảm ơn" cũng không buồn nói à?

Thế là hắn dứt khoát đứng yên tại chỗ.

Thiếu niên ngẩng cao đầu, bước đi đầy khí thế nhưng chỉ được một đoạn đã đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau: "Đi ăn thì đi hướng nào đây?"

Nghe xong câu hỏi đầy lý lẽ ấy, Du Chân rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn sải bước thật dài, giơ tay véo lấy vành nón bóng chày của Địch Lam, đè xuống trước trán.

Tầm nhìn đột nhiên bị thu hẹp, mất đi trọng tâm, Địch Lam chúi người về phía trước, vội la lên: "Du Chân!"

"Giờ mới biết gọi tôi hả?" Giọng của Du Chân vang ngay bên tai cậu, theo độ nghiêng của cơ thể mà cùng nhào về phía trước nhưng ngay lúc sắp ngã, một cánh tay vững vàng chắn trước ngực, đỡ cậu đứng lại.

"Thái độ vừa rồi của cậu là gì thế? Không biết lễ phép à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!