Hai giờ chiều, đoàn tàu màu xanh lục dừng lại tại ga Tây Ninh.
Khi thành phố trên cao nguyên Thanh Tạng ngập tràn trong ánh sáng chói chang, đó cũng là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày. Dẫu nắng nóng là thế nhưng gió vẫn cứ thổi khiến cho người ta cảm thấy lạnh buốt hết cả tay. Những dãy núi rộng lớn trải dài trên đường chân trời, tuyết còn sót lại đang phản chiếu những tia nắng tạo thành từng mảng sáng phủ lên lớp đá đen tuyền.
Trước khi đến Tây Tạng, hành khách cần đổi sang tàu cung cấp oxy để phù hợp với khí hậu trên cao nguyên.
Tàu dừng lại khá lâu ở Tây Ninh, tất cả hành khách đều phải mang hành lý xuống và chờ thông báo mới. Sân ga vốn vắng vẻ bỗng trở nên nhộn nhịp, người bán hàng rong thì ôm trong tay những hộp sữa chua đặc sản mời chào khách du lịch, có vài hành khách thì đang tranh thủ chụp mấy bức ảnh để lưu giữ kỷ niệm, cũng có vài hành khách thì háo hức ngắm nhìn phong cảnh của trạm dừng chân đầu tiên trên cao nguyên.
Trái ngược với không khí rộn ràng ấy, Địch Lam chỉ lặng lẽ đứng giữa dòng người, hai tay nhét vào túi áo khoác, thẫn thờ nhìn về những vệt tuyết phía xa xăm.
Gió trên cao nguyên mạnh đến mức cuốn bay đi cả những lời nói khiến cho âm thanh bị xé nát thành những mảnh vụn. Lúc điện thoại bắt đầu rung lên, Địch Lam thậm chí còn không nhận ra mãi đến khi người ở đầu dây bên kia kiên trì gọi lại lần thứ hai, cậu mới như bừng tỉnh từ cơn mộng mị.
"Cuối cùng em cũng chịu bắt máy rồi!" Giọng nam đầu kia khô khốc nhưng sự kích động thì lộ rõ mồn một.
Địch Lam im lặng hồi lâu mãi mới gượng gạo lên tiếng: "Anh Phi."
Đầu bên kia gió cũng thổi ù ù, ngang tàng và lạnh lẽo, chúng vô tình làm dịu đi giọng điệu của Lý Phi Mộc: "Tối qua em tắt máy liên tục, anh còn tưởng em không đi nữa... Bây giờ em đang ở đâu?"
"Tây Ninh."
"Sao chậm thế?" Lý Phi Mộc cảnh giác: "Em có đi đúng chuyến mà anh mua vé không đấy?"
"Tối qua tàu bị hoãn."
"Thật không..." Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Địch Lam khẽ nhíu mày.
Lý Phi Mộc hẳn là đang bị người khác quấy rầy, anh ta vội vàng kéo điện thoại ra xa, quát lớn: "Mau vào lớp đi!"
Không có thời gian để tiếp tục cuộc trò chuyện, anh ta đành chốt lại nhanh chóng: "Vậy là mai chiều em đến Lhasa đúng không? Anh nhờ người ra đón em... Thôi nhé, anh vào lớp đây."
Chưa kịp trả lời, cuộc gọi đã ngắt.
Câu "Không cần đón cũng được" của Địch Lam bị chặn lại giữa cổ họng, nghẹn đến mức cậu phải dừng lại vài giây mới có thể thở bình thường
- Lý Phi Mộc là người nóng nảy, cậu cũng đâu phải lần đầu biết chuyện này.
Địch Lam thở dài, chậm rãi nhét điện thoại trở lại túi áo.
Chỉ một cuộc gọi ngắn ngủi mà pin đã tụt xuống còn 20%, trong khi cậu không biết là vô tình hay cố ý mà lại không mang theo dây sạc.
Cách đó không xa đó có một cô gái trẻ đang giúp người đàn ông trung niên có mái tóc đã nhuốm bạc khá nhiều chụp ảnh với con tàu. Cuộc đối thoại giữa hai cha con bị gió cuốn đến tai cậu.
Ban đầu Địch Lam không định để tâm nhưng cậu lại chẳng có cách nào để phớt lờ.
"Ba đứng nghiêng sang phải một chút! Đúng rồi... Đứng yên nhé, 1, 2, 3! Xong rồi, ba ơi!"
"Cho ba xem nào."
"Hì hì, đẹp chưa này..."
Địch Lam quay lưng, bước về phía trước hai bước làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ đến khi không còn nghe thấy giọng của hai người họ nữa cậu mới chịu dừng lại.
Cảm giác bực bội vô cớ đột nhiên xâm chiếm lấy tâm trí. Sân ga chật kín người, băng ghế dài đã không còn chỗ trống, cậu bèn ngồi luôn xuống đất chẳng bận tâm đến việc quần áo có bị bẩn hay không.
Có thứ gì đó cứng cứng trong túi áo khoác đè lên ngực cậu khiến trái tim ấy đau âm ỉ suốt hơn nửa năm qua.
Địch Lam đưa tay lấy ra một chiếc ví cũ, vừa mở ra thì một bức ảnh đen trắng từ bên trong rơi xuống.
Người đàn ông trong ảnh có vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt hơi ngơ ngác như thể còn chưa kịp lấy nét thì đã bị chụp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!