Chương 8: Vô Thường

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆8, Vô Thường

Sau một hồi binh bang đùng đoàng, dịch quỷ co thành một cục, nằm trên đất thổi bong bóng qua cái lỗ sún.

Lúc này Tần Phong chợt nhớ tới lời dặn quỷ dị lúc nhận việc của Phương Hiểu Niên —— "Tuyệt đối không thể để cộng tác mệt mỏi

". Đáng tiếc cộng tác ra tay quá nhanh, hơn nữa con dịch quỷ này thoạt nhìn chỉ đủ để làm nóng người thôi. Không thể không nói... động tác đánh nhau của Tạ Kỳ Liên đẹp hơn thuật cận chiến của đội cảnh sát rất nhiều, mặc dù cậu ta cầm một cái nanh quỷ hơi bị dị, nhưng cũng có thể khiến người đã mắt."Anh Quỷ." Tạ Kỳ Liên giãn gân cốt xong liền dừng lại, cậu ta nhàn nhã chống cái nanh, còn có rảnh mà giới thiệu cho Tần Phong, "Là đứa bé chưa kịp chào đời thì người mẹ đã chết, lấy đi hồn phách của nó, dùng nghiệp hỏa đốt lòng bàn chân, ngày ngày tẩy não nói với nó là nó hại chết mẹ mình, Anh Quỷ sẽ vì đau đớn và hổ thẹn mà không ngừng khóc, khóc đến khi đầu nó phình to ra như một chiếc xe, oán khí tận trời, miệng có thể nuốt người sống, tức là luyện xong."

Thảo nào hàm nanh lòi ra khỏi miệng của con quỷ to đầu này dài những 1m, chi dưới lại như một đứa bé.

"Còn cứu được không?"

"Có lẽ được. Nhưng phải diệt trừ kẻ ngự quỷ đã, bằng không dịch quỷ sẽ vĩnh viễn bị oán khí áp chế thần trí, vẽ đường cho hươu chạy.

"Tạ Kỳ Liên nói. Tần Phong trầm mặc một hồi, rồi bảo:"Băng nhóm của Hạ Cẩn Niên nên mừng vì tôi là một cảnh sát của xã hội pháp chế.

"Tạ Kỳ Liên nở nụ cười. Tần Phong thẳng thắn nhìn cậu:"Bằng không, tôi khẳng định sẽ lạm dụng tư hình."

Tạ Kỳ Liên đánh Anh Quỷ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng ngoại trừ lúc bẻ răng nó ra, cậu ta chưa từng dùng quỷ lực âm sai, con dịch quỷ to đầu nằm sõng soài dưới đất cũng chỉ ăn vạ một hồi, thừa dịp hai vị âm sai khủng bố nói chuyện với nhau, nó lập tức quay đầu bỏ chạy, con quỷ nằm bệch ra này trượt vèo vèo trên đất.

Vèo——

Tiếng gió vang lên, Dịch Quỷ: "???"

Một chiếc khăn lụa dài thòng màu hồng nhạt móc vào dao găm, treo lên cổ dịch quỷ, Tần Phong nắm dao dùng sức ghìm lại, sức của dịch quỷ khá lớn, đầu lại to, còn tung ta tung tăng như một con teddy được dẫn ra ngoài chơi, nhảy cà lật cà lật về phía trước nữa, nhưng đáng tiếc chủ nhân của nó thừa sức túm chặt cún con nhà mình.

Tần Phong giật khăn lụa, đề nghị: "Theo nó đi tìm của chủ nhân nó nhé."

Nét mặt của Tạ Kỳ Liên có vẻ hơi lạ: "Sao anh lại mang theo một cái khăn lụa màu hồng nhạt?"

"... Phi bạch Hán phục của tay súng bắn tỉa thuộc đội cảnh sát của tôi đấy! Lần trước ngụy trang đi làm nhiệm vụ tôi mượn để trói phạm nhân, sau đó nằm viện, hôm nay mới nhớ tới tính mang đi giặt, tôi còn định trả lại cho cô ấy, nhưng quên mất.

"Tần Phong giải thích rất cẩn thận. Tạ Kỳ Liên:"... Tôi đề nghị anh ngày mai đi mua một cái mới trả cho người ta."

Nói xong, cậu ta điểm nhẹ lên khăn lụa, những điểm kim quang ấy để lại một cái ấn hình tròn trên góc khăn, sau đó gật đầu: "Được rồi, buông tay ra đi."

Tần Phong nghe vậy liền buông tay, Dịch Quỷ vọt ra ngoài như một làn khói, cánh tay vạm vỡ bấu chặt xuống đất, hai cái chân ngắn bé xíu phía sau vẫy vùng trên không, như là tự tiếp thêm sức cho mình, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm.

"Để nó tự chạy nó sẽ chạy nhanh hơn, chúng ta bị lôi đi rất dễ bị phát hiện.

"Tạ Kỳ Liên nghiêm trang nói thế. Tần Phong gật đầu:"Ừm, tôi cũng cảm thấy nó hơi bị bẩn.

"... Nửa phút sau cửa phòng họp bị đá văng, một bóng đen xông vào hét lớn:"Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"

Ba đạo sĩ trong phòng họp: "??? Giề?"

Tạ Kỳ Liên thong dong như không có gì từ ngoài cửa nhấc chân bước vào, sửa lại: "Âm sai đây."

Hai gã đạo sĩ trong đó lập tức bỏ trốn.

Trần nhà treo đầy chuông đồng dây đỏ, những chiếc chuông này loạng choà loạng choạng lại không vang lên; trên đất cũng bày đầy đèn nến, mỗi một cây điểm một ngọn lửa cỡ chừng hạt đậu, xanh biếc, ngọn lửa hình như cũng bất động, lúc gã đạo sĩ nhảy dựng lên đạo bào của gã quẹt qua đầu nến, lại không thể khiến nó lung lay.

Đạo sĩ thứ ba nằm giữa bãi nến sáp ong, mũi miệng toàn là máu.

Hai gã Tà đạo sĩ tay bấm pháp quyết, vốn định dùng cho đạo sĩ nằm dưới đất, giờ lại tàn nhẫn nhìn chằm chằm người bước vào cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!