Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆37, Nhà
Tạ Kỳ Liên thường ngày luôn buông lời chọc ghẹo anh, ấy thế mà khi Tần Phong thật sự nói ra câu này, Tạ Kỳ Liên lại giật mình.
Một lát sau cậu hóa thành một luồng sương trắng, thoát khỏi vòng vây của Tần Phong với bộ khung máy bay.
"Sao thế?
"Tần Phong không vội đuổi theo, Tạ Kỳ Liên chỉ lượn một vòng, rồi lại tụ lại ngay cạnh anh. Mấy phút nhìn nhau không nói gì xong."Tôi cố ý." Tạ Kỳ Liên lộn lại nói, "Ăn rơ với anh, đùa giỡn với anh, còn chiều theo sở thích của anh tặng máy bay, đều là tôi cố ý, tôi cố ý muốn anh thích tôi."
Tần Phong cười: "Chiến thuật rất thành công."
Nhưng Tạ Kỳ Liên không cười.
"Tôi làm những việc này, là vì không muốn cộng tác phản bội tôi, nhưng câu anh vừa nói bỗng nhiên khiến tôi nhận ra được, tôi làm vậy, kỳ thực đã phản bội anh trước rồi." Tạ Kỳ Liên nói,
"Tôi thẹn với tín nhiệm của anh. Tôi không hoàn mỹ như anh nhìn thấy, đó đều là tôi cố ý cho anh xem thôi."
Tần Phong trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nói: "Chuyện xảy ra ở 200 năm nghiêm trọng lắm đúng không?"
Vẻ kinh ngạc của Tạ Kỳ Liên lóe lên, rồi khẽ lắc đầu: "Anh đoán được rồi à..."
"Cả Thiên Đạo cũng phải khen khả năng giám tội của tôi, lẽ nào cậu nghĩ tôi không có năng lực điều tra à?" Tần Phong hiếm thấy móc một điếu thuốc trong túi ra, cắn, nhưng không có đốt, "Được rồi, cậu tự nhận tội, hay chờ tôi điều tra ra chứng cứ?"
200 năm, nó là tiết điểm mấu chốt, boss ác quỷ của công viên giải trí nói Sinh Tử Bộ của Địa Phủ đã khóa chức năng tuần tra kiếp trước kiếp này, phán quan Triệu Thanh Ngôn nói là 200 năm trước Bạch Vô Thường tự mình khóa, câu chất vấn đầu tiên theo bản năng của Thành Hoàng sa đọa, sau chuyện đã xảy ra ở 200 năm trước, Tạ Kỳ Liên còn có thể tìm được một Hắc Vô Thường.
Manh mối có nhỏ đến thế nào cũng là manh mối.
Chuyện đã xảy ra đó, rất quan trọng.
"200 năm trước, tiền nhiệm Hắc Vô Thường phản bội cậu à?
"Tần Phong lộ ra vẻ nghiêm túc. Vẻ căng chặt của Tần Phong thả lỏng, sướng rơn lên, kết luận:"Xem đi, cậu xác thực có ý với tôi mà."
Tạ Kỳ Liên vốn đang ủ rũ, bị câu này chọc cho trừng Tần Phong nửa ngày, không thốt lên được từ nào.
Tần Phong cũng không hối, im lặng chờ cậu nói, Tần Phong biết, Tạ Kỳ Liên không phải loại người thích lòng vòng lèo vèo, tính của cậu ấy có sao nói vậy.
Một số chuyện quá khứ không nói, là vì không thể nào nói với các tiểu âm sai bình thường của Địa Phủ được, chức trách âm dương trật tự đè lên người Tạ Kỳ Liên, cậu ấy không thể tùy tiện nói cho lớp người trẻ tuổi như Phương Hiểu Niên biết gánh nặng của mình.
Mà Tần Phong nguyện ý nghe, Tần Phong có năng lực gánh vác cùng cậu.
Thế nên không chờ bao lâu, Tạ Kỳ Liên đã tựa lại vào khung máy, bình tĩnh nói: "Chuyện rất đơn giản, Vô Thường cũng từng là người, cũng có thất tình lục dục, năm đó trong một lần làm nhiệm vụ, Hắc Vô Thường ngẫu nhiên phát hiện tái thế của người mình yêu lúc còn sống."
"Sau đó cậu ta nhất thời không kìm lòng được, muốn chơi tình người duyên ma."
Tạ Kỳ Liên cười khổ một tiếng:
"Không chỉ vậy. Anh phải biết, người đã chết, hồn về Địa Phủ, rơi xuống Minh Hà, bị nước Vong Xuyên gột rửa, mãi đến khi rửa sạch chuyện cũ kiếp trước, không để lại chút gì, hoàn toàn là một linh hồn thuần trắng, mới được Minh Hà mang về dương gian, tiến vào luân hồi kiếp sau. Sống và chết, vinh quang và suy tàn, tất cả đều có trật tự, như một vòng tuần hoàn. Một khi đã lội qua nước Vong Xuyên, tái thế rồi, chính là hai người hoàn toàn khác nhau."
Kiếp trước kiếp này, khoảng cách của sống và chết, không thể vượt qua.
Tần Phong gật đầu: "Tôi biết, thế nên lúc đầu, cho dù Phương Hiểu Niên nói với tôi kiếp sau tôi có thể làm con trai của nhà giàu số một, tôi cũng không đi."
Tạ Kỳ Liên nói tiếp: "Chuyện kiếp trước đều là chuyện cũ, thật không may chính là, người vợ lúc còn sống của cậu ta, tái thế rồi trở thành một người khác hẳn, từ một vị khuê tú ôn nhu hiền thục, biến thành... hoàng đế đương triều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!