Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆33, Cướp dâu
Nửa đêm canh ba, Lê Giai Tuệ khó hiểu giật tỉnh.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Trương Thiến Thiến ngủ ở giường trong đang rón rén bò qua người mình leo xuống giường.
"Cậu đi toilet à?"
Lê Giai Tuệ ngáp một cái, "Có cần tớ đi chung không?"
Trương Thiến Thiến không trả lời, chân trần đi trên đất, đại khái là trời tối quá đứng không vững. Hai người họ vừa nhúc nhích, Đới Mộng Viện ngả ra đất nằm ngủ dưới giường lập tức xoay người ngồi dậy, bàn tay phản xạ có điều kiện đè lên ba lô, hỏi: "Trương Thiến Thiến, em đi đâu vậy?"
Có lẽ là câu hỏi của cảnh sát tương đối có khí thế, khiến người nghe theo bản năng muốn trả lời, Trương Thiến Thiến dừng một chút, rồi nhẹ giọng đáp: "Có tiếng chuông, em đi qua đó xem.
"Không gian hoàn toàn yên tĩnh, cửa sổ đêm hè không biết lúc nào đã phủ lên một tầng hơi trắng. Đới Mộng Viện thò tay vào ba lô, eo lưng căng chặt, chuẩn bị nhảy bật lên bất cứ lúc nào, Lê Giai Tuệ thấy vậy nắm lấy ống tay áo của Trương Thiến Thiến. Trương Thiến Thiến chậm rãi quay đầu, giọng nói ngang đơ:"Đàn em à, em có nghe thấy tiếng chuông không?"
Lê Giai Tuệ giật bắn lên, buồn ngủ gì đó hoàn toàn mất tăm, cô với tới chỗ đèn giường, ấn công tắc bụp bụp hai cái, nhưng đèn vẫn không sáng.
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ bên cửa sổ, cô thấy được đôi mắt mờ mịt của Trương Thiến Thiến, đồng tử như là phủ một lớp sương trắng, cả con mắt chỉ thấy một màu xám.
Lê Giai Tuệ không kịp hó hé gì đã trực tiếp bị doạ đến nhũn chân, cô thuận theo mép giường trượt vào lòng Đới Mộng Viện, Đới Mộng Viện bình tĩnh như không hề thấy hai tròng mắt trắng dã ấy vậy, cô trầm giọng nói: "Tối rồi, mai dậy rồi hãy đi tìm.
"Trương Thiến Thiến không có bất cứ phản ứng nào với câu này, nhấc chân, chậm rãi đi tới cửa. Trong khách phòng ở nhà trưởng làng, Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên để quyển sách trên tay xuống."Trương Thiến Thiến?" Cậu thấp giọng nói, "Cô ta đã ra khỏi kết giới."
Lúc ăn cơm tối, trong số người sống chỉ có Trương Thiến Thiến là ăn đồ ăn trưởng làng bưng lên, những người khác đều về phòng gặm bánh quy khô để trong bộ trang bị cảnh sát.
Một là vì Trương Thiến Thiến không hiểu ám chỉ lúc đó của bọn họ, hai là vì Tần Phong không có tận lực ngăn cản —— Trương Thiến Thiến là người địa phương, nếu những món ăn chứa đựng âm khí này có nguồn gốc bản địa, Trương Thiến Thiến sợ là đã ăn không dưới một lần rồi, cũng không kém một bữa này.
"Lê Giai Tuệ và cảnh sát Đới đã đi theo."
Tạ Kỳ Liên trầm giọng nói, "Là dùng nhục thân đi ra ngoài."
Tần Phong nghi hoặc: "Hửm, chẳng lẽ Trương Thiến Thiến đi bằng hồn à?"
Tạ Kỳ Liên không vội trả lời, cậu cẩn thận cảm ứng một hồi, kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười không hề có nhiệt độ: "Là câu hồn."
Tần Phong thoải mái đứng dậy: "Đi thôi."
Tạ Kỳ Liên kéo anh ngồi trở lại: "Anh ở yên đó, để tôi đi. Động tĩnh rút đao của anh lớn lắm, tôi sợ là dù có thứ gì cũng sẽ bị anh dọa chạy hết."
Tần Phong bị cậu kéo về giường, bất đắc dĩ xòe tay.
Anh trơ mắt nhìn Tạ Kỳ Liên xoay người móc ra một lá bùa, một tấm kính bát quái, một thanh kiếm gỗ đào để trong cái túi mình mang theo, lục thêm một hồi, dĩ nhiên còn móc ra một bộ pháp y đạo sĩ màu đỏ, khoác lên người.
Xưa nay chỉ thấy cậu mặc màu trắng, pháp y màu đỏ vừa phủ lên, Tần Phong cảm giác như là có một ngọn lửa đốt lấy võng mạc của mình, chói mắt rực rỡ, những đầu ngón tay trắng nõn lộ ra từ trong tay áo rộng rãi, nếu chỉ nhìn bề ngoài rất khó tin được đôi tay này có thể trực tiếp xé toạc chân của ác quỷ.
Tần Phong chậm rãi thu hồi tầm mắt, ho khẽ một tiếng: "... Cậu có giấy phép đạo sĩ chứ?"
Tạ Kỳ Liên cúi đầu chỉnh lại quần áo, động tác cực kỳ thuần thục: "Có."
Cậu mặc pháp y, nháy mắt mấy cái với Tần Phong: "Đội trưởng Tần à, hóa trang điều tra, mục này tôi đạt tiêu chuẩn chứ?"
Tần Phong nhíu mày: "Đâu chỉ đạt tiêu chuẩn, điểm tối đa."
Tạ Kỳ Liên nhẹ giọng bật cười, hình như đánh giá này rất khiến cậu sung sướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!