Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆2, Chết sai người
Câu Hồn Lệnh hiện thế, ác quỷ đừng hòng chạy.
Câu Hồn Lệnh trong tay âm sai hóa thành một ánh sáng màu vàng nhạt, gia cố một vòng lên sợi xích, quỷ trung niên oa oa kêu thảm thiết, hắn bị nướng đến bốc khói, Tần Phong thấy thế quyết định không chạm vào ánh sáng màu vàng này.
Sống gần ba mươi năm, thế giới quan duy vật sụp đổ ngay trước mắt, Tần Phong lại ngoài ý muốn phát hiện khả năng tiếp nhận của mình rất tốt —— chịu thôi, cúi đầu nhìn "mình nằm dưới chân
", ngoại trừ tiếp nhận trên thế giới này có quỷ ra, còn có thể làm gì nữa chứ? Nhưng sức chịu đựng của Tần Phong có tốt cỡ nào đi nữa, cũng không thể chịu đựng được cái mũ"ác quỷ
"này —— dù sao căn cứ vào những câu chuyện dân gian nổi tiếng, làm đủ mọi chuyện xấu mới là ác quỷ. Tần Phong:"Tôi lặp lại lần nữa, các anh khẳng định bắt sai rồi, tôi là cảnh sát." Anh dừng lại một chút, bổ sung, "Còn lập được công lao bậc một của quốc gia.
"Âm sai nói nhiều vừa định mở miệng, đồng bạn của cậu ta hình như kéo cậu ta một cái, vì thế cậu ta bật cười ra tiếng, khinh bỉ. Âm sai vẫn luôn trầm mặc trả lời:"Thiên Địa tự có công đạo."
Tần Phong lần thứ hai cau mày, nhưng anh không phản kháng mù quáng, mà là mang theo sự lạnh nhạt gật nhẹ: "Nói đúng lắm, tôi ngược lại muốn xem, anh có thể cho tôi công đạo gì."
...
Màn trời rủ xuống, không phân nắng mưa, không có năm tháng. Xa xa là những dãy núi màu đen nối liền không dứt, mấy chiếc đèn âm u treo lơ lửng quanh con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hồn phách đi trên đường nhìn có vẻ ảm đạm, Tần Phong đã nhớ không rõ mình từ đâu tới đây, chỉ loáng thoáng nhớ là đi ngang qua một cái cây to vô cùng?
Ngẩng đầu lên, trên mười bậc thềm, là một điện chầu hùng vĩ.
Cung điện bị màn đêm che phủ, chỉ thấy bóng cửa, không thấy mái cong, âm sai cũng không cho bọn họ thời gian nhìn kỹ, kéo sợi xích lôi bọn họ vào trong.
Bên trong đèn đuốc leo lét, tầm mắt càng trở nên mơ hồ, rọi ra hình ảnh cực kỳ dữ tợn, lạ là ngay ở chỗ cửa ra vào có đặt một tấm bình phong lớn, phía trên vẽ ác quỷ đang chịu cực hình trong truyền thuyết, âm sai hành hình nét mặt âm u, đôi mắt dường như đang nhìn chằm chằm kẻ đứng ngoài bức tranh.
Tần Phong ngẩng đầu, mặt mày tỉnh bơ đối diện với âm sai trong tranh, một lát sau, âm sai trong tranh yên lặng quay đầu đi, còn bẻ cái đầu của ác quỷ đang nhìn ra ngoài vào chung.
Giữa cung điện là một khoảng đất trống, mấy vị âm sai vô diện cao lớn đứng dưới bóng của cây trụ hành lang đằng xa, cầm xích, khuôn mặt trắng bệch không có ngũ quan lập tức cùng nhìn về phía hồn phách vào cửa, quỷ trung niên bên cạnh Tần Phong bùm một cái quéo thành bánh ngay tại chỗ.
Tuy rằng không đúng lúc, nhưng Tần Phong thật lòng cảm thấy, động tác ném quỷ trung niên vào giữa điện của vị âm sai cao kều này, rất giống động tác làm món bánh Chapati của dì căn
-tin chỗ bọn họ.
Một tiếng quát lớn nghe có vẻ làm bộ làm tịch vang lên: "Ác quỷ dưới đường, đã đến giờ rồi!
"Tần Phong híp mắt, vẫn không nhìn rõ con quỷ vừa quát lên, nhưng không khó để đoán được —— hẳn là phán quan? Ở trên điện, ngồi trên những bậc thềm cao, vị phán quan có khuôn mặt mơ hồ phát ra tiếng gào rỗng tuếch, Tần Phong bị chấn đau đến mức phải xoa lỗ tai, anh không ngẩng lên, tùy ý hỏi:"Giờ nào?"
Không biết có phải là ảo giác không, Tần Phong cảm thấy vị phán quan này sửng sốt một chút, tám phần mười là chưa bao giờ bị ác quỷ mình thẩm hỏi ngược lại, phán quan trầm mặc 3 giây, trả lời: "Giờ thẩm tra ưu khuyết thị phi lúc còn sống của ngươi, lớn đến sinh tử, nhỏ đến hạt gạo, những gì ghi trong Sinh Tử Bộ đều sẽ được đưa lên bàn xử án."
Tần Phong gật đầu: "Ờ, vậy thẩm đi."
Phán quan: "... Ác quỷ, thái độ không biết hối cải này của ngươi, sợ là phải ném vào Địa Ngục Vô Gian vĩnh viễn không thể bò ra!"
Tần Phong hai tay ôm vai, nhướng một bên khóe miệng lên nở nụ cười không hề có thành ý: "Tôi không bò ra đâu, cứ thẩm đi, tội ác lớn nhất đời này của tôi là bật auto đánh Liên Quân khi phải xuất cảnh lâm thời, đủ để xuống Địa Ngục chưa?"
Vẫn luôn cẩn trọng cần cù, không dám nói công huân trác tuyệt, nhưng ít nhất chuyên nghiệp, chết xong liền bị chỉ vào mũi mắng ác quỷ, còn bị xích lại, cho dù thường ngày gặp biến không sợ thế nào, lúc này trong lòng cũng nghẹn muốn chết, Tần Phong đang ấp ủ một ngọn lửa, căn bản không rảnh đâu để mà sợ sệt hoặc là bất an.
Con quỷ trên thềm cao hình như bị nghẹn, đổi hướng nhìn về phía bánh trung niên, cố gắng nhặt lại uy nghiêm:
"Hách Gia Khánh, sinh lúc 3 giờ 10 phút hừng đông ngày 21 tháng 9 năm 1971, chết lúc 2 giờ 36 phút hừng đông ngày 30 tháng 4 năm 2019, bắt đầu từ năm 8 tuổi học tiểu học, đã cố ý bắt nạt bạn học, 16 tuổi theo dõi nữ sinh cùng lớp, cưỡng gian không thành, 18 tuổi... 43 tuổi gia nhập băng nhóm xã hội đen... 48 tuổi điều khiển xe chở dầu đã cải tạo bắt cóc con tin khiến ba người tử vong——"
"Có ba con tin đã chết?
"Tần Phong nghiêm túc lên, quay qua nhìn quỷ trung niên. Anh không quát cũng không mắng, quỷ trung niên lại cảm thấy tầm mắt của anh nặng đến vạn cân, ánh mắt băng lãnh bén nhọn ấy thật như có thể đóng hắn xuống đất. Phán quan ngồi trên công đường đọc một lèo những tội ác Hách Gia Khánh gây ra lúc còn sống, ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện quỷ trung niên đã bị dọa đến biến hình, phản xạ có điều kiện bày ra tư thế ngồi xổm xuống ôm đầu, la to:"Đồng chí cảnh sát, ba người đó không phải là con tin trong xe, chỗ bọn tôi bắt con tin là cửa hàng bách hóa, có một gia đình ba người hoảng sợ nhảy lầu, không phải tại tôi thật mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!