Chương 18: Vô Thường làm nhiệm vụ

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆18, Vô Thường làm nhiệm vụ

Dưới đôi mắt của Nhạc Ưu Kỳ có một quầng thâm đen rõ ràng, cô hồn vía lên mây bước dọc trên đường.

Cô cũng không biết mình bị sao nữa, đột nhiên có suy nghĩ ngốc nghếch muốn dựa vào việc mang thai để níu kéo gã bạn trai đã cắm sừng cho mình, nó không phải là kịch tình cẩu huyết trong phim truyền hình ba xu sao, ở ngoài đời ai lại ngu như vậy?

Nhưng cô không rõ mình bị sao nữa, một lòng một dạ chỉ nghĩ tới việc mang thai. Nếu không phải giấc mơ gần đây cô mơ thấy thật sự quá đáng sợ, e là cô vẫn không nhận ra được suy nghĩ của mình thiểu năng đến mức nào.

Bức tượng Bồ Tát trong balô đang nóng lên, cách một lớp vải khiến cô rất khó chịu.

Nhạc Ưu Kỳ ngẫm nghĩ: "Là Bồ Tát đang nhắc nhở con à?"

"Cảm ơn Bồ Tát.

"Nhạc Ưu Kỳ lầu bầu. Tới bệnh viện chính quy cần dùng CMND đăng ký, Nhạc Ưu Kỳ do dự, cô không muốn việc này bị người trong nhà biết, mất mặt lắm."Cô bé à, cần giúp đỡ gì hả?"

Đột nhiên có một người phụ nữ đỏm dáng xuất hiện trên phố cản cô lại, người phụ nữ này mặc một bộ vest công sở, thân thiết lại già giặn,

"Tụi chị ở Câu lạc bộ Bảo vệ sức khỏe phụ nữ Tú Lệ Y Nhân, đang kỷ niệm tròn một năm hoạt động. Thấy sắc mặt em có vẻ tệ, hẳn là em cần giúp đỡ lắm đúng không?"

Nhạc Ưu Kỳ quanh co: "Em, em..."

Người phụ nữ tỏ vẻ hiểu: "Sinh viên chứ gì? Chị hiểu mà, sai lầm nhỏ ở khi kích động thôi? Không sao, tụi chị có thể giúp em."

"Thật ạ?

"Nhạc Ưu Kỳ do dự, người phụ nữ này đoan trang khéo léo, nhìn không giống như bác sĩ bất lương không có giấy phép hành nghề. Người phụ nữ lập tức nói:"Sai lầm nhỏ không giải quyết sớm, chờ đến khi dưa chín rụng cuống là sai lầm lớn của cả đời đấy. Câu lạc bộ của tụi chị là Câu lạc bộ y tế tư nhân đàng hoàng, tuyệt đối an toàn và hợp vệ sinh, còn có dịch vụ chăm sóc phục hồi nữa.

Đương nhiên chị cũng nói trước nhé, thu phí không rẻ đâu, nhưng tuyệt đối đảm bảo riêng tư cho khách hàng, sẽ không để trường học và người trong nhà em biết.

"Gia cảnh của Nhạc Ưu Kỳ rất tốt, trong tay chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, nên người phụ nữ này nói vậy cô trái lại yên lòng, Câu lạc bộ tư nhân xa hoa xác thực thu phí rất đắt, nhưng an toàn lại đảm bảo riêng tư, tiền này tiêu rất đáng giá. Quả nhiên, cung phụng Bồ Tát sẽ có may mắn, Nhạc Ưu Kỳ nghĩ... Tần Phong về cục, trên cửa phòng thí nghiệm pháp y dán một tờ giấy, viết"Đang làm thí nghiệm xin đừng quấy rầy", nét chữ cao lớn đầu bút mạnh mẽ, không giống như ghi chú lại giống như thư pháp.

Giơ tay lên sờ, quả nhiên trên cửa có một kết giới.

Tần Phong nở nụ cười, móc cuốn sổ ra, nhìn thoáng qua pháp quyết dùng để xuyên tường, thừa dịp hành lang không có ai, sử dụng phép thuật nhấc chân bước vào, kết giới trên cửa thản nhiên tiếp nhận anh.

Vừa vào cửa Tần Phong đã chậc một cái —— đại pháp y nào đó quả nhiên đang gian lận.

Thi thể của người bị hại được phủ một tấm vải trắng, phía trên lớp vải trắng ấy có một dòng chữ màu vàng nổi lên, nét chữ sắc bén hơn so với tờ giấy, từng nét phẩy từng dấu chấm như đao khắc vậy, viết là tám chữ trên cổ tay Tạ Kỳ Liên——

"Âm Dương Thủ Tự, Tứ Hải Thanh Minh"

Bản thân Tạ Kỳ Liên thì dịu dàng nắm lấy tay Giang Vãn Hân, đứng bên trái cô, trên người mặc bạch sa y nhiều lớp, tựa như dùng sương trắng dệt thành, lọn tóc rối vốn dĩ chỉ dài tới tai cũng rũ xuống tới hông, bị một sợi dây đỏ tùy tiện cột lại sau gáy, loáng thoáng có thể thấy được vành tai no tròn.

Tần Phong mím đôi môi hơi khô lại, cầm lấy chiếc ấm để trên cái bàn kê sát tường rót cho mình một ly nước, không nói gì.

Một lát sau anh đột nhiên nhớ ra, kỳ thực thi thể không biết khát.

Vây xung quanh bọn họ là tám tấm linh kỳ màu trắng, yên lặng buông thõng xuống.

Tạ Kỳ Liên không niệm bất cứ câu thần chú pháp quyết gì, chỉ cúi nhẹ đầu, ôn nhu thì thầm vào tai Giang Vãn Hân: "Nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi dẫn cô về nhà.

"Phướn trắng chập chờn, trong phòng lại không một ngọn gió. Tạ Kỳ Liên hỏi lần thứ hai:"Chỉ đường được không?

"Bảy tấm phướn trắng lập tức bất động, tựa như chúng chưa từng nhúc nhích vậy, chỉ còn lại tấm phướn ở phía đông nam nhướn cao lên, như là bị thứ gì đó lôi kéo, một luồng sương trắng bay ra từ mặt phướn. Tạ Kỳ Liên ngẩng lên, bảo:"Ngưng thần, nhìn vào lớp sương trắng đó, anh nhìn thấy gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!