Chương 12: Chính thức nhận việc

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆12, Chính thức nhận việc

Nhưng chuyện tới quá đột nhiên.

Hạ Cẩn Niên đón ánh tà dương xoay người lao về phía cửa sổ sát đất, cũng không biết cậu ta lấy đâu ra sức nữa, tông bể cánh cửa sổ thủy tinh đó xong, để lại một đống mảnh vỡ dính máu dưới đất.

Bóng của cậu ta lao xuống từ cửa sổ tầng 36, một tiếng trầm đục vang lên, dưới lầu dần dần vọng lên những tiếng rít.

Một nửa nhóm cảnh sát thường phục xoay người vọt xuống, nửa còn lại thì xông lên giữ chặt Hạ Hướng Dương muốn nhào tới cạnh cửa sổ.

Hạ Hướng Dương ngơ ngác mặc cho bọn họ còng mình lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, như là linh hồn của ông cũng đã nhảy xuống theo.

Ánh nắng bỗng trở nên rét lạnh, ông run nhẹ một cái, đôi ngươi máy móc vặn lên trên, ông nhìn thấy một thanh niên mặc đồ trắng cúi người, một luồng khí lạnh rét cóng lòng người phà ra từ người cậu ta.

Tạ Kỳ Liên gằn giọng từng câu từng chữ nói với ông:

"Phép thuật ông tìm người làm cực kỳ hoàn mỹ, trên người ông không có chút tội lỗi nào cả, ông sẽ được sống đúng như Sinh Tử Bộ đã dự đoán, hưởng thọ trăm tuổi, chết trong yên bình. Xét từ góc độ pháp luật của người sống ở dương gian, ông chỉ là bị Tà giáo xúi giục, dù sao mục tiêu, phương pháp và bản vẽ thiết kế đều là do Tà giáo làm, thế nên ông cứ yên tâm, kẻ nên chết sẽ không phải là ông..."

Nói xong, Tạ Kỳ Liên nhếch khóe miệng, trong nháy mắt đó, Hạ Hướng Dương nhìn thấy đáy mắt của cậu ta có ánh máu trào dâng, quỷ thủ giãy dụa bên trong, như là ánh phản chiếu của Vô Gian Địa Ngục.

"Nhưng, ông hãy nhớ kỹ, là ông hại chết con trai mình, ông hại con ông bị trời tru đất diệt, nửa đời sau của ông, ở trong tù, ông sẽ vĩnh viễn mang theo sự hổ thẹn và nỗi nhớ, bị giày vò cho đến ngày tuổi thọ của ông chấm dứt, lúc đó ông sẽ phát hiện, chết quả thật là một sự giải thoát. Chờ đến khi ông chết rồi, ưu khuyết điểm lúc còn sống của ông, sẽ có công chính thẩm phán. Khi đó, tôi nghĩ bản thân tôi sẽ rất chân thành chào đón ông, dẫn ông đi tham quan phong cảnh của Địa Ngục."

Câu nói này như ẩn chứa ngôn linh, chỉ trong phút chốc, nỗi đau hiu quạnh đã vặn vẹo ngũ tạng lục phủ của Hạ Hướng Dương.

Không còn, đã không còn gì nữa... Ông bỗng nhiên hiểu được, hành động cuối cùng ấy là Hạ Cẩn Niên dùng để trả thù ông, Hạ Cẩn Niên bình tĩnh quả quyết, nó kiêu căng tuyên bố: Tất cả những thứ ba cho con đều là sai, con không cần chúng, con thà rằng xuống Vô Gian Địa Ngục.

Bỗng nhiên, phạm nhân sụp đổ khóc òa lên, ông nhìn chỗ Tạ Kỳ Liên đang biến mất rống to:

"Là lỗi của tôi, của tôi! Đừng bắt con trai tôi xuống Địa Ngục, bắt tôi đi, bắt tôi đi! Đừng để tôi sống cô độc đến già, tôi không chịu nổi đâu!!!"

Nhưng Vô Thường của Địa Phủ nói ông không chết, thì ông sẽ không chết, về sau nhân gian này sẽ là Địa Ngục của ông.

Đội cảnh sát hình sự nhét Hạ Hướng Dương như đã mất đi linh hồn vào xe cảnh sát, phóng viên rượt theo chụp hình, suýt nữa gây ra kẹt xe.

Tuy rằng bắt được Hạ Hướng Dương nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc, phần tử Tà giáo vẫn còn lẩn trốn bên ngoài, hơn nữa chứng cứ không thể chỉ dựa vào live stream, toàn bộ Cẩn Tú từ trên xuống dưới đều bị tra xét, cuối cùng, còn có hai đồng sự đang mất tích, tạm thời nghi là do băng nhóm Tà giáo bắt cóc.

Cả một đống chuyện để làm.

Cảnh sát Tiểu Tề quay đầu lại: "Quể? Đội trưởng đâu rồi?"

Một đồng sự đứng bên cạnh trả lời: "Đi WC rồi?"

Tiểu Tề suy ngẫm: "emmmmm...

"Dưới lầu, bên cạnh thi thể được phủ kín vải trắng có một áng mây đen co rút lại, như một cái nấm độc. Lần này Tần Phong đã học được cách vẽ kết giới, anh có thể yên tâm dùng hình thái âm hồn xuất hiện rồi. Anh thở dài một tiếng:"Cậu cũng lỗ mãng quá rồi đấy, bộ nhảy lầu không đau à? Cậu để tôi ra tay không phải tiện hơn sao, sớm đã qua giờ chết rồi, tôi kéo một cái là có thể cho cậu cúp luôn, chỉ là ngừng tim đột ngột thôi, tuyệt đối không đau."

Hạ Cẩn Niên ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa lên, rất không phù hợp với hình tượng bá tổng trước kia của mình: "Đau, đau quá hà... Tôi, tôi không phải là không có kinh nghiệm sao!

"Tần Phong vỗ vai cậu ta, không phát biểu bình luận gì. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, long trời lở đất, cậu ta xác thực cần có một lý do để khóc. Tần Phong:"... Đi thôi, Sinh Tử Bộ phiền chết đi được, nó luôn bức tôi chém cậu, mau tới Địa Phủ đi, dàn xếp xong cho cậu tôi còn phải đi sửa BUG cho Thiên Đạo nữa.

Sau đó tôi còn có hai thuộc hạ bị mất tích, tiết kiệm thời gian."

Hạ Cẩn Niên khóc thảm hại hơn: "Tôi không bao giờ nhảy lầu nữa đâu! Tôi đau đến mức không nhúc nhích nổi rồi nè!

"... Trong một ngôi miếu Thổ Địa không lớn ở một vùng núi, trận pháp chậm rãi xoay tròn dưới đất đột nhiên sáng lên, có ba bóng người xuất hiện trong đó, bọn họ còn chưa kịp đứng vững, đã vội vàng móc đống bùa trong bọc ra, dán lên xung quanh. Lão đạo dẫn đầu giục:"Mau, dán kín các khe hở!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!