Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆114, Phiên ngoại: Vô Thường cũng có gia trưởng
Thế gian có âm có dương, có xuân hạ có ngày đêm, xét đến cùng, luân hồi căn bản kỳ thật là thời gian, thời gian lưu động khiến vinh khô của thế gian có được trật tự, lên lên xuống xuống lại xuất sắc sáng lạn.
Lúc Hứa Nhã Văn vừa về hưu rất thích đi du lịch, bà đi khắp thế giới, còn sẽ kiểm tra xem con trai con gái mình có nhấn like cho ảnh chụp của bà không, chờ tới cái tuổi không thể lại nói đi là đi được nữa, kỹ thuật VR đã rực rỡ hẳn lên, bà Hứa liền bắt đầu chơi VR cảnh thật coi như du lịch, rốt cuộc phóng thích vị Vô Thường ngày đêm không nghỉ nào đó khỏi nhiệm vụ nhấn like nặng nề —— dù sao VR không thể chụp hình up vòng bạn bè.
Bà Hứa đến giờ có ba tiếc nuối, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một là, đời này vẫn không mua nổi máy bay tư nhân muốn bay thế nào thì bay; hai là, con trai con gái chưa từng tổ chức một buổi tiệc cưới đàng hoàng; ba là, người yêu của con trai... đến giờ cũng không sửa miệng.
Thở dài.
Bạn trai của con trai chỗ nào cũng tốt, chính là không kêu mẹ.
Năm ngoái kỹ thuật thực tế ảo đã toàn diện đưa ra thị trường, lô thiết bị đầu tiên là phiên bản limited, cần phải giành, Hứa Nhã Văn thuận miệng nói một câu thấy thích lúc ăn cơm, hôm sau con trai và người yêu liền cùng nhau xách một cái tới, cũng không biết hai người này giành được ở đâu nữa.
Lúc ấy Tiểu Tạ cười tủm tỉm trả lời: "Có một học sinh trong nhà có đường lối, biết dì thích, liền đưa tới đây."
Cực kỳ hoàn mỹ, bà Hứa lúc ấy nghĩ, nếu không phải gọi dì vậy càng hoàn mỹ hơn.
Lại thở dài.
Con trai và người yêu hiện tại đang giảng bài ở đại học, một người giảng điều tra vết tích, một người giảng giải phẫu cơ sở của pháp y, bà Hứa mỗi ngày nhìn hai người đứng chung với nhau chỉ thấy gai mắt —— Tiểu Tạ người ta làm giáo sư, mặc Tây trang màu nhạt xinh đẹp, hào hoa phong nhã, đi đường có hơi thở thư hương, con trai bà... một hai mặc Tây trang ra cảm giác 007, cứ như giây tiếp theo sẽ đi cướp tổng thống ấy, nói chung là không giống giáo sư tí nào.
Bà Hứa thu hồi suy nghĩ, để mũ thực tế ảo lên kệ, cảm thấy eo có hơi đau, liền chậm rãi đi tới chỗ sô pha ngồi xuống.
Robot quản gia IS trong góc tường vội vàng đi tới: "Ngài có cần——"
Không chờ nó nói hết, bà Hứa đã quơ tay: "Tôi không cần gì cả, cậu đi xem đùi gà dưới bếp đã ướp xong chưa."
Khác với các cụ truyền thống thích mấy thế hệ ở chung với nhau cho vui, Hứa Nhã Văn vẫn luôn thưởng thức tính độc lập tự chủ, có niềm vui trong cuộc sống riêng của mình, năm đó bà có thể viết câu đối xuân là Đãn sử Long Thành Phi tướng tại, già rồi cũng có thể mỗi chân một đứa đá Tần Phong và Tần Hoài ra khỏi cửa, trung khí mười phần nói:
"Ngoại địch! Cút ra ngoài chơi, mẹ là kiểu người cần có người mỗi ngày bưng trà rót nước cho à? Xớ rớ trước mắt mẹ là muốn ăn đòn hả?"
Tần Hoài đỡ khung cửa: "Mẹ à, bậc cửa nhà mẹ là Âm Sơn sao? Con và anh quả thực là 'Hồ mã' mà, về nhà một lần khó quá vậy."
"Cơm con nấu còn thua cả quản gia IS, mẹ hoài nghi con là ngoại địch phái tới đầu độc bản tướng!" Bà Tần nói vậy, "Cần con để làm gì."
Hôm nay là sinh nhật 90 tuổi của bà Hứa, nên phá lệ, hôm nay "ngoại địch" có thể vào quan quấy rầy sự thanh tĩnh của bà.
Tần Hoài đang ở hải đảo kỷ niệm một năm kết hôn, sáng nay đã gọi video với bà, mà Tần Phong thì lại có tiết dạy, hẳn là tối sẽ về.
Bà Hứa bẻ ngón tay —— Tần Phong Tần Hoài, cũng đã hơn 60 rồi.
Tầm khoảng 5 giờ, chuông cửa vang lên.
Quản gia IS vừa lúc bưng đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, Hứa Nhã Văn từ trên sô pha đứng dậy, vội vàng hoạt động bước chân đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa mặc Tây trang màu trắng, trong lòng ôm một bó hoa hồng đỏ lớn —— Hứa Nhã Văn thích hoa hồng đỏ, từng ghét bỏ cẩm chướng Tần Phong mua, cũng quả quyết rằng bà không hiểu hoa ngữ gì cả, chỉ xem tạo hình, dù sao tặng hoa thì phải tặng hoa hồng đỏ.
Tạ Kỳ Liên ôm bó hoa hồng đó, nụ cười ôn hòa: "Happy birthday."
Tạ Kỳ Liên hiện là giáo sư của đại học Hạ Thành, ngoại trừ chút dấu vết năm tháng để lại ở khóe mắt đuôi lông mày, nụ cười của cậu vẫn ấm áp ôn hoà như lúc mới gặp năm hai mươi mấy tuổi, sương sắc bên mái cũng không lộ già, ngược lại làm cậu thoạt nhìn như bạch ngọc mang theo hoa văn, cặp mắt ấy, cũng giống như rất nhiều năm trước, xuyên qua đồng tử, như tràn ngập khí khái mưa thuận gió hoà, cảnh hồ sắc thu, chiếu ngược ánh trăng.
Hứa Nhã Văn nhìn cậu, bẻ một nhánh hoa hồng, cắm vào trong túi áo Tạ Kỳ Liên.
"Chỉ có con à? Lão tiểu tử Tần Phong đâu?" Hứa Nhã Văn hỏi, "Lão không đứng đắn đó lại đi đâu lãng rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!