[Bắt sâu bọ]
Nhìn Mạc Thiến sáp lại gần, Cố Thù liền né tránh ngay, đưa tay chặn cô lại.
"Yên nào, đừng nháo loạn."
"Không phải cậu rất chủ động sao, bây giờ thì sao?"
Mạc Thiến cảm thấy không vui, cô chủ động như vậy anh còn cự tuyệt cho được.
"Tôi cần có thời gian quen dần"
Cố Thù vuốt vuốt ngực, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định lại. Cô liền cười phá lên, không tiến lên nữa. Tiểu Cố Thù tâm lí vẫn còn hạn chế, không giống như sau này lớn rồi không biết xấu hổ là gì, nhu cầu cao đến mức không biết chừng mực.
Cô xoay người về phòng mình, lấy đồ xong lại hỏi Cố Thủ.
"Buổi chiều cậu có rảnh không?"
"Không có việc gì"
Bây giờ Cố Thù chính là hận không thể ở cạnh cô ngây người cả ngày lẫn đêm, không xa không rời.
Hai người yêu nhau có sự nồng nhiệt không phải đều là như vậy sao, huống hồ, họ chỉ là vừa mới xác định quan hệ mà thôi.
"Chiều nay tôi định đi mua sắm, ngày 22 là sinh nhật Nhan Nhan, tôi tính mua cho nó một cái điện thoại mới. Ngoài ra, còn tính mua máy tính xách tay cho mình nữa"
Cố Thù liền hiểu, cũng đồng ý đi cùng cô. Lại hỏi:
"Mua máy tính xách tay để tiện viết bản thảo à?"
"Có máy tính rồi, tôi có thể ở trong phòng nói chuyện với cậu nha, không phải sau tết cậu muốn xuất ngoại à?"
Lúc này anh mới hiểu ra. Vốn dĩ Cố Thù là người rất thông minh, khi này lại lộ ra nụ cười rất ngu ngơ, chỉ biết "à" một tiếng như vậy.
"Đến đây đi Cố Thù, giúp tôi ước lượng một chút. Tôi tính mua dây mạng, cậu nghĩ từ phòng mẹ đến phòng tôi dài tầm bao nhiêu?"
Cố Thù liền đi qua xem, đi qua đi lại mấy lần chỉ đành chỉ lên trần.
"Có lẽ phải khoan tường, kéo dây qua nên không thì không thể kéo dây qua được"
Cô cong eo nhìn một chút, không nhịn được thở dài một hơi. Năm 2005 không có kĩ thuật số, không có wifi... thật khiến người ta đau đầu mà.
"Hay là tôi mua mười lăm mét?"
Mạc Thiến nhìn bàn học của mình ngẫm nghĩ.
Cố Thù đi theo cô vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhìn một lát mới nói tiếp.
"Tôi cảm tháy mười mét là đủ rồi, sau đó có thể mua bảo hành dài hạn, rồi chuyển sang đầu số sau. Mạc Nhan cũng có thể dùng"
"Được rồi"
Mạc Thiến lập tức gật đầu, xoay người định rời đi. Lại bị Cố Thù ngăn lại, ôm vào lồng ngực.
Cái ôm lần này thoải mái hơn lần trước, ôm trọn cả người cô vào ngực. Một tay khẽ ấn đỡ ót của cô. Cô cũng không khách sáo, ôm lấy eo anh, nhỏ giọng.
"Làm sao rồi?"
"Nhờ cậu nhắc nhở, mới nhớ ra khoảng thời gian sang Pháp liền không thể thấy được cậu"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!