Chương 47: Nụ hôn đầu tiên

Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng 

Mạc Thiến tự nhiên hơn anh nhiều, đổi một tư thế khác ôm eo anh, khuôn mặt cọ xát vào cần cổ anh. Sau đó khẽ cúi đầu, dùng răng tách cổ áo anh.

Sau đó, đặt lên xương quai xanh của anh một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng mân mê.

Cố Thù không dám cử động gì, chỉ có thể lắng nghe xung quanh xem thử có tiếng động gì không, kinh hồn táng đảm.

Hơi đau, đây là cảm giác duy nhất của anh.

Phải một lúc sau, Mạc Thiến buông tay anh, lấy tay áo của mình lau giúp anh chỗ ướt át. Sau đó nhìn xương quai xanh của anh, mỉm cười vừa lòng. Rồi dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực anh, nhỏ giọng thì thầm một câu.

"Tôi..."

Anh hơi hoang mang, vẫn đáp lại.

"Ừm"

Mạc Thiến lúc này mới vừa lòng rời đi, đến gần người khác nói chuyện. Lưu Tiếu Tiếu vẫn còn quan tâm Thẩm Thiếu Dĩnh, vài ngày qua biết cô cảm thấy con người anh khá tốt, nên vẫn muốn hỏi thêm vài câu.

Cố Thù đi phía sau, lúc vừa vào trong, ở trên bức tường có mấy vật trang trí, có thể thấy bóng hình mơ hồ của mình thì đến gần soi thử cổ. Chỉ thấy trên xương quai xanh có dấu vết đỏ ửng như dâu tây thì dở khóc dở cười, nhưng không quan tâm mấy. Chỉ chỉnh là cổ áo, che đi dấu vết nọ, rồi đi vào theo cô.

Nếu như nói ban đầu Mạc Thiến với Tô Lương Ngữ là mập mờ không rõ, không xác định rõ tình cảm.

Thì với Mạc Thiến và Cố Thù cũng là mập mờ không rõ, khác là cả hai đều rõ ràng tình cảm của đối phương, chỉ không nói rõ ràng ra mà thôi.

Cố Thù chợt nhận ra, anh và Tô Lương Ngữ không giống nhau. Anh muốn tìm một cơ hội để nói rõ với Mạc Thiến.

Nói với cô, rằng anh thích cô, muốn cùng cô mãi mãi ở chung một chỗ.

Ý nghĩa này cứ dồn ép liên tục, khiến anh khó chịu, hận không thể lập tức, lập tức nói ra.

Trong lúc Mạc Thiến nói chuyện với bạn bè, anh không chen vào nổi. Đoàn người rời nhà Bạc Cách, Mạc Thiến và Mạc Nhan muốn đến tiệm McDonald một chút, hình như là muốn giúp đỡ. Cố Thù cảm thấy không thể đến nhà người ta để tỏ tình được, vì vậy đành từ bỏ.

Tin nhắn được không? Không được đâu, vậy thì không biết được phản ứng của cô.

Gọi điện nói? Không được nốt, không thể thấy được biểu tình của Mạc Thiến lúc đó.

Khi tỏ tình, tốt nhất là nhìn thấy được đối phương phản ứng như thế nào mới là tốt nhất.

Do đó, Cố Thù lại rối rắm rồi.

***

Ngày hai mươi tháng một, hội học sinh yêu cầu thành viên đến trường giúp giáo viên thống kê thành tích cuối kì, dán lên bảng và thanh lí một số dụng cụ giảng dạy gì đó.

Một ngày này, Mạc Thiến và Cố Thù đều lên trường, ngoài ra Lưu Tiếu Tiếu cũng đi.

Cố Thù là chủ tịch hội học sinh cấp hai, vì vậy luôn luôn rất bận rộn chuyện của cấp hai. Hai người nhìn nhau một cái xem như đã gặp, rồi mỗi người đều bận việc riêng của người nấy.

Trong bảng xếp hạng thành tích, cô tụt xuống thứ hai, Tô Lương Ngữ thứ sáu, không biết có phải do chuyện của cô ảnh hưởng đến Tô Lương Ngữ hay không.

Trong lòng không hiểu sao không thoải mái.

Cô còn nhìn thành tích của Đỗ Ấu Tiệp, đã rơi khỏi top 100 người xếp đầu.

Cô thở dài, đây là tự làm tự chịu, cũng không thể trách người khác được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!