Edit: Niệm phu nhân
Beta: Cải Trắng
Hội học sinh ở tầng năm, bên trong còn có phòng thí nghiệm và sảnh chờ. Vì có nơi để đồ thí nghiệm, nên tầng năm thiết kế một cửa lùa, khi nào cần sẽ khóa lại. Mạc Thiến và Cố Thù đi ngang qua, đã nghe thấy có người cãi nhau.
"Thẩm Thiếu Dĩnh, anh.... con mẹ nó có bệnh!"
Đây là giọng nói của người mà Thẩm Thiếu Dĩnh thích, ở bên trong ồn ào như thể hai người cãi nhau càng lúc càng lớn, cuối cùng cô gái kia phải mắng thô tục.
"Minh Tiêu, không phải tôi nể mặt cậu sao?"
Mạc Thiến vừa đi vừa ca thán, nói chuyện như vậy còn mong muốn con gái người ta thích mình à? Cố Thù còn dừng bước, ánh mắt nhìn về Mạc Thiến như hỏi có muốn đi nữa hay không. Mạc Thiến đưa ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng, sau đó rón ra rón rén đến cạnh cửa lẳng lặng nhìn vào bên trong. Cố Thù hơi khinh thường, đứng cạnh cô, hai tay đút vào trong túi, nghiêng người nhìn vào bên trong.
"Tôi không nhận nổi nể mặt của cậu, lần sau đừng tìm tôi đòi. Cũng đừng có kêu tôi tham gia hoạt động gì hết, tôi không có thời gian chơi đùa với cậu. Cậu có thấy phiền hay không hả?"
"Cậu thấy tôi phiền?"
Thẩm Thiếu Dĩnh chỉ vào mình tự hỏi.
"Chán ghét! Cực kì ghét! Ghét chết đi được! Làm ơn lần sau đừng tìm tôi!"
Xem ra, cô không tự nguyện chút nào. Không biết Thẩm Thiếu Dĩnh dùng lí do gì ép buộc người ta tới được, vì vậy thái độ không tốt mấy.
"Tốt nha, vậy cậu nên chán ghét tôi thêm một chút cũng chẳng sao!"
"Đã không có cách nào thêm chán ghét..."
Nửa câu sau còn chưa nói xong, môi đã bị ngăn lại. Mạc Thiến nhìn lén trợn tròn mắt, không ngờ nha... còn có một cảnh hôn nữa!!!
Thẩm Thiếu Dĩnh đang tức giận, vì vậy động tác rất thô lỗ. Tay niết cằm Minh Tiêu, ép sát cô lên tường, không nói chẳng rành hôn môi cô. Hôn vừa bá đạo, vừa như đoạt lấy, như đang phát tiết. Hoặc chỉ là một loại trừng phạt, không đẹp đẽ gì mà mô tả.
Minh Tiêu giãy giụa rất mạnh, vừa đánh vừa vẫy khỏi Thẩm Thiếu Dĩnh, còn kéo tóc anh ra sau, trong mắt đều là nước mắt chỉ chờ khóc.
Đáng tiếc, Thẩm Thiếu Dĩnh không muốn buông tha cô. Vừa thả mặt cô ra đã bắt lấy tay cô, không khoan nhượng hôn cô lần nữa, đợi cô quay đầu, nụ hôn kia lại đuổi theo. Cố Thù nhìn thấy hai người hôn, cúi đầu nhìn Mạc Thiến. Còn tưởng cô sẽ thẹn thùng, không ngờ cô đang rất kích động, hai mắt sáng long lanh, cười đến... không hề có chút suy nghĩ nào ngăn lại.
Anh nhìn thấy nữ sinh kia ủy khuất, có chút không nỡ. Vì vậy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người bên ngoài có có người. Mạc Thiến hình như mới bảo Cố Thù không thích lo chuyện bao đồng thì phải... aiz...
Thẩm Thiếu Dĩnh liền buông Minh Tiêu, nhìn ra ngoài đã thấy người đang lén lút Mạc Thiến và Cố Thù đang đứng thẳng người. Khi này mới thở dài nhẹ nhõm, nâng tay chùi môi, liền cảm thấy xót. Môi chắc là bị cắn nát rồi, đầu lưỡi cũng rất đau, chắc cũng bị cắn nốt.
Minh Tiêu cũng chùi miệng, làm xong rồi mới đến trước mặt Thẩm Thiếu Dĩnh, đưa tay tát một cái.
"Cậu đã được tôi đồng ý chưa?"
Thẩm Thiếu Dĩnh ăn một cái tát, chỉ thấy gò má nóng lên, cả người tức giận.
"Tôi xin phép cậu, cậu sẽ đồng ý chắc?"
Không ngờ, Minh Tiêu lại tát thêm một cái.
"Ai cho cậu yêu cầu khiếm nhã với tôi như vậy?"
"Cho nên tôi đành cưỡng thôi"
Minh Tiêu lại tát thêm một cái.
"Ép càng không được!!!"
Ăn ba cái tát, Thẩm Thiếu Dĩnh đã hơi hoang mang. Mạc Thiến lúc này vọt vào phòng nhanh chóng lấy ví tiền, không quên kéo Cố Thù đi. Cố Thù vốn còn hơi lo, nhưng vẫn bị Mạc Thiến kéo đi. Đi đến gần cầu thang, nghe thấy Thẩm Thiếu Dĩnh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!