Chương 34: Mạc Thiến biểu diễn

Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng

Mạc Thiến viết kịch bản có nội dung, thể loại là phim tình cảm tu chân, xen vào đó là có thăng cấp. Có tình cảm huynh đệ, có ân oán tình thù, có giết chóc, có cảm hóa, có tha thứ.

Vai nam chính là truyền nhân của dòng chính tông phái tu chân lớn nhất giới

- Cường Thịnh Tông.

Tông phái này có đặc điểm là chỉ nhận đệ tử tinh anh, hơn nữa số lượng có hạn. Tuy người ít mà chất lượng, mỗi đệ tử có thực lực rất cao. Hơn nữa, trong phái còn có rất nhiều nhân vật thiên tài trong giới.

Mỗi người họ có một tâm pháp tu luyện, trận pháp, pháp bảo riêng không truyền ra ngoài. Mà đệ tử trong phái rất ít khi có đệ tử mới ra đời. Nếu không phải môn phái này có rất nhiều cường giả cấp chí tôn, chỉ sợ là bị giới tu chân lãng quên.

Nào ngờ đâu, tông phái này gặp một tai ương.

Đây là tông phái thần thoại lớn nhất giới tu chân, thế nhưng trong vòng một đêm diệt môn, không một ai sống sót.

Những phái tu chân khác phái người đến điều tra việc này, thì thấy cả tông phái thư tịch rải rác, thẻ tre rải rác ra... còn lại cái gì cũng không còn nguyên vẹn. Cuối cùng, trong một trận pháp bí ẩn cứu được một đứa bé.

Đứa bé này, chính là nam chính.

Rất nhiều người thấy được trên cổ của đứa bé ngất xỉu này, có một sợi dây chuyền, mặt dây là hồ lô nhỏ.

Có người cảm thấy rất hứng thú với sợi dây này, nhưng bị người khác ngăn lại, tuy rằng có người muốn sợi dây, nhưng không nên lấy đồ của hài tử.

Mà đứa bé kia tỉnh lại, đã thấy một đứa nhỏ khác, hỏi tên của cậu.

Nam chính nói: "Ta Thăng"

"Thăng ca ca, đệ là Nặc Khưu. Về sau huynh là ca ca của đệ, huynh có thể gọi đệ là sư đệ, cũng có thể gọi là đệ đệ"

Nặc Khưu là vai nam phụ 2, cũng là nhân vật Mạc Nhan muốn thử vai.

Đến đây, hết vai lúc nhỏ.

Thời niên thiếu, Ta Thăng tu vi không xuất chúng, mà đồng môn huynh đệ của anh lại tiến bộ rất nhanh, tư chất anh bình thường, có phần ngu ngốc.

Có rất nhiều người buồn bực, anh không phải là thiên tài dòng chính của tông phái thần thoại kia sao, sao lại có thể như vậy được?

Rất nhiều người khác thì cười nhạo, rằng môn phái kia lúc nào cũng cao cao tại thượng cho rằng mình giỏi lắm, về sau trở thành thế nào? Vừa bị diệt môn, còn phải nhờ người đến cứu sao?

Do đó, càng lúc càng nhiều người đi bắt nạt Ta Thăng, không ngừng nhục mạ còn sỉ vả.

Chỉ có một người bảo vệ anh, là sư đệ Nặc Khưu.

Quan hệ của hai người rất tốt, mãi đến khi gặp được Bích Đồng.

Bích Đồng là một đệ tử tinh anh của tông môn khác, trong một lần làm nhiệm vụ tông môn, hai người gặp nhau vượt qua muôn trùng nguy hiểm. Sau này về lại môn phái, Nặc Khưu biết ơn Bích Đồng, Bích Đồng còn đưa họ về môn phái của nàng để chữa thương.

Trong hoạn nạn, cả hai huynh đệ đều động tâm với Bích Đồng. Nhưng sau khi nam chính tìm được thảo dược, đã thấy Bích Đồng nói nói cười cười với Nặc Khưu. Không khí rất ái muội, vì vậy cảm thấy rất chán nản.

Nặc Khưu là thiên tài của tông môn, anh chỉ là một phế vật mà thôi.

Sau đó, anh bị ám toán rất nhiều, mới phát hiện ra có người muốn lấy hồ lô trên người anh, vì vậy trăm phương ngàn kế muốn cướp lấy. Nặc Khưu và Bích Đồng ra sức bảo vệ anh, cuối cùng môn phái cũng bảo vệ anh.

Vượt qua nhiều lần điều tra, đã lấy được manh mối diệt môn của Cường Thịnh Tông.

Thì ra, có một môn phái có thanh danh không tốt lắm bao vây tiêu diệt. Mà họ cũng chỉ là đồng phạm thôi, tông chủ là ai thì họ không biết. Sau đó đến một cốc vô danh, lấy được bí tịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!