Edit: Niệm phu nhân
Beta: Cải Trắng
Đại hội thể thao kết thúc một thời gian, Mạc Thiến trở về nhà thì nhận được bưu kiện của nhà xuất bản. Phần đầu tiểu thuyết này là cô viết trước khi hợp đồng được kí. Biên tập viên có lẽ là trước ngày Quốc Khánh đã kiểm duyệt tất cả bài viết. Vì vậy mà bản thảo của cô cũng được kiểm duyệt.
Bản thảo của cô bị trả lại.
Biên tập viên bên đó còn gửi kèm lí do trả lại bản thảo là: bản thảo này tôi đã đọc, phần đầu đọc hơi khó hiểu. Hơn nữa, lại có tới hai nam chính, nếu là nữ thì tốt hơn. Nội dung tuy rất mới lạ, nhưng cũng rất kì lạ. Cách hành văn không có logic, nếu được, hi vọng bạn hãy đọc một số tác phẩm lớn trong nước để học tập cách hành văn và xây dựng tình tiết. Nội dung của truyện có cách suy nghĩ hơi kì lạ, chỉ sợ không phù hợp với xu hướng của độc giả hiện nay.
Có thể thử một nội dung gần gũi hơn như thanh xuân vườn trường chẳng hạn.
Nói không thất vọng là giả.
Lúc gửi đi, Mạc Thiến cảm thấy cực kì tự tin. Cảm thấy ý tưởng của mình rất mới lạ, nên mới cố gắng viết một đoạn mở đầu gửi cho nhà xuất bản. Bây giờ bị trả lại bản thảo, trong lòng cũng có chút chướng ngại.
Cô ban đầu là một diễn viên, lại bị nói là một diễn viên bình hoa nên cố gắng học tập rất nhiều thứ. Viết tiểu thuyết là lĩnh vực chưa bao giờ thử qua. Bây giờ thì hay rồi, vì cô tự mãn, cho rằng chỉ cần mình viết là được duyệt. Cô cũng đâu phải thần tiên, làm sao có thể nghĩ làm được biên kịch, thì viết kịch bản là một lần thành danh? Bây giờ viết tiểu thuyết, muốn làm tác giả, viết ngay một đoạn gửi đi... sẽ trở thành một tác giả nổi tiếng?
Công ty điện ảnh cũng là xem trọng ý tưởng của cô, lại nắm được thị hiếu của người xem hiện nay. Trước kia cô cũng đọc rất nhiều kịch bản, biết phải viết như thế nào, tránh được rất nhiều sai lầm trong lúc viết, bên công ty thấy vậy mới cân nhắc, rồi sau đó mới chịu kí kết với cô. Nhưng vẫn đưa lại cho cô mười mấy trang cần sửa đổi. Đó chính là tính chuyên nghiệp của công việc, cô không có tài năng trong lĩnh vực viết, có thể viết được một quyển sách thì sẽ có rất nhiều câu viết không đúng, có lỗi chính tả, nội dung không đạt được cao trào hoặc quá rập khuôn mẫu. Cũng có thể viết xong chẳng ai muốn đọc cả. Cô quá tự tin, cũng quá xem thường ngành xuất bản rồi. Bây giờ vấp phải trắc trở, tuy rằng không đến mức gục ngã, cũng đủ để cô nhìn nhận lại bản thân.
Sống lại một lần, cũng phải học được cách suy nghĩ. Muốn viết kịch bản, thì phải học những gì biên kịch cần làm. Muốn viết được tiểu thuyết, thì phải học hỏi kĩ thuật viết của các tác giả khác mới đúng.
Định thần xong, cô mới mở ra phần thư mà bên công ty điện ảnh gửi cho cô sửa. Cô vừa sửa lại kịch bản mình viết theo khả năng, chỗ nào không sửa được thì gọi điện cho thầy Ngô để hỏi. Dù sao hiện tại ông cũng là thầy của Mạc Thiến. Cho dù không cần đóng học phí, nhưng trên danh nghĩa ông vẫn là thầy của cô. Ngày 2 tháng 10, gần 11h thì Cố Thù đến nhà Mạc Thiến.
Trước giờ chị em nhà Mạc Thiến rất thích ngủ nướng, nhưng hôm nay dậy từ rất sớm để chuẩn bị.
Mới sáng ra, Mạc Nhan đã được Mạc mẹ dẫn đi tới lớp học diễn xuất. Mạc Thiến ở nhà một mình, mở máy tính ra rồi bắt đầu sửa lại kịch bản. Sửa xong năm tập đầu lại tiếp tục sửa mấy tập sau, như vậy có thể tránh được vài lỗi, cũng tránh kịch bản bị lộ tình tiết.
Lúc Cố Thù đến, Mạc Thiến đã hơi mệt mỏi.
Vì sau khi cô sửa lại kịch bản, công ty điện ảnh lại tiếp tục gửi đến một phần nữa, lần này chỉ có hai trang nhưng phạm vi cần sửa lại vô cùng nhiều. Làm cho Mạc Thiến cảm thấy rất áp lực.
"Tôi mang cơm gà đến"
Cố Thù nói, rồi để đồ ăn lên bàn cơm. Anh cũng mua cho anh một phần, trên lưng mang một bao nhỏ. Năm đó, nam sinh thịnh hành mang loại ba lô hình trụ, giống như ba lô đựng dụng cụ chơi thể thao. Cố Thù cũng mang loại tương tự, không hề sặc sỡ, có thể đoán được có thể là nhà mua gì đó được tặng kèm thôi. Loại ba lô này nhìn thì đẹp mà không hữu dụng lắm, vì bên trong không đựng được nhiều sách vở, được cái là có thể treo được quần áo lên trên, nhìn cũng tiện.
"Cám ơn" Mạc Thiến đáp, ngồi trước bàn ăn rồi mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn. Anh cũng thấy được Mạc Thiến có vẻ không khỏe lắm, nên cũng ngồi xuống nói chuyện với cô.
"Kịch bản viết không ổn à?"
"Họ không làm khó tôi, còn nói nếu viết không được thì sẽ cho người khác viết giúp. Chẳng qua là nếu tôi tự sửa lại thì lúc sau sẽ không lặp lại lỗi này nữa. Nên vẫn là tự sửa thì hơn"
Cố Thù nghe vậy gật đầu.
"Chuyện này cũng như làm bài vậy, người khác giúp cậu sửa bài thì có kết quả đúng, nhưng cậu lại không rõ lắm. Sau đó gặp lại vấn đề tương tự, cậu lại lặp lại sai lầm của mình. Không bằng tự mình làm để nhớ lâu hơn"
"Tôi hiểu, nhưng lòng vẫn không vui mấy. Lúc viết họ không nói kịch bản này có vấn đề gì cả, vừa quay đầu đã nói một đống lỗi như vậy"
"Tất cả mọi người đều nghĩ kịch bản tốt, nếu như giấu giếm lấp liếm cho qua, khi có gì đó không ổn thì càng ảnh hưởng đến cậu hơn"
"Tôi biết chứ, chẳng qua vẫn có chút bận tâm. " Mạc Thiến cảm thấy trong lòng có chút mất mát, cúi đầu ăn một miếng thịt gà.
Hiện tại cô muốn Cố Thù an ủi cô, không phải ngồi giảng đạo cho cô. Kết quả anh nói chẳng khác gì giảng đạo, trong lòng cô thật không thoải mái. Nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác, không chờ mong gì nữa đành tiếp tục ăn cơm.
"Cậu rất giỏi, nhất định làm được mà"
Cố Thù khó khăn tìm lời, cuối cùng nói ra một câu như vậy.
Cô nghe xong hơi nhướn mày một chút, câu này còn dễ nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!