Edit: EllieKashina
Beta: EllieKashina
Xe buýt đi tới ngoại thành để tới quân doanh, đi qua những bãi ruộng ngô.
Đi qua nơi này làm Mạc Thiến nghĩ tới sau này ở đây là sân golf, xung quanh là xây thành khu biệt thự, làng du lịch.
Nơi này cũng chẳng phải là chỗ buôn bán gì nhưng phát triển đất ở đây rất tốt.
Bắt xe ở đây cũng có chút bất tiện, chỉ có một xe mà một ngày chỉ có mấy chuyến, mỗi chuyến cách nhau bảy giờ.
Ở nông thôn phương tiện đi lại cũng không nhiều, phần lớn là xe đạp hoặc có thể là xe kéo. Đường cũng có nhiều dốc khiến đi lại hết sức bất tiện, hơn nữa đường đi không tốt cũng cách xa nội thành.
Bởi vì rời xa nội thành nên ở đây mới như vậy.
Ở thành thị ngày càng phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên ngày càng nhiều, mọi người cũng vì thế mà bắt đầu hướng tới việc gây dựng lại nguyên sinh thái.
Nơi này xa thành thị, hoàn cảnh cũng rất tốt, gần đây có một hồ cũng không ô nhiễm, nước trong vắt tới độ thấy rõ đáy hồ.
Vào năm 2008, vì thế vận hội Olympic, nơi này bắt đầu sửa lại đường, phá rất nhiều căn nhà, làm một đường thẳng chạy tới đây, còn làm thêm một đường phụ là đường cao tốc, chỉ cần quẹo là tới nơi này.
Về sau ở đây vẫn là tuyến chạy tàu điện ngầm cuối cùng.
Giao thông tiện lợi hơn, phong cảnh đẹp như vậy, không thiếu những nhà đầu tư rất muốn tranh giành nơi này.
Đầu tiên, một trường đại học kiến trúc đã mua đất ở đây, xây thành trường đại học.
Sau đó thì có thêm sân golf, tiếp theo là khu biệt thự và cùng đó là làng du lịch.
Mua đất ở nơi này nghe nói khi mua thì một mét vuông đất là sáu nghìn nguyên, cũng không tính là đắt lắm, vùng quê rộng như vậy sân trong cũng tính tiền.
Nếu như có cả đất cày ruộng lại càng đáng quý hơn, một mẫu đất thôi hình như là ba vạn tám.
Như vậy có thể kiếm được, nhìn thì thấy không nhiều, nhưng nếu so sánh ra thì mua ở thời điểm tốt, mua một căn nhà 80m2, sau đó mua sân vườn bên trong cũng 300m2. Mảnh đất to như vậy nhưng chỉ cần 1 vạn nguyên là mua được.
Nhưng mà nói cũng phải nói luôn, một vạn tệ mua một căn nhà, hơn hai trăm vạn liền bán đi.
Nếu như kịch bản cô viết bán đi được thì một tập tính giá là một vạn, phim truyền hình 20 tập là cô có thể kiếm được 20 vạn rồi, rồi sau đó cô cũng có thể mua được nhiều đất.
Phát tài!
Phát tài lớn rồi!
Cô hình như nghĩ quá đơn giản rồi, lại muốn đi mua nhà! Căn nhà nào thì vừa với số tiền kiếm được.
Năm 2005 mua nhà, một căn nhà 300 mét vuông, rồi để tới 2015 thì đem bán đi cũng phải được hơn 1 vạn một mét vuông, này có tính là kiếm nhiều tiền không?
Cô mua nhà ở vùng nông thôn, rồi cho thuê, tuy rằng thuê thì mỗi tháng được có mấy đồng thậm chí còn không tới thế, nhưng nếu cô mua đất làm vườn thì cũng có thể cho cho thuê, mà tiền thuê đất vườn cô không rõ lắm, nhưng chắc cũng có thể kiếm được một chút.
Càng nghĩ tới càng kích động, cô không thể ngồi yên được.
Tại sao lại phải tập luyện quân sự nhỉ, làm chậm trễ hết cả việc, cô muốn viết kịch bản! Cô muốn mua nhà!
Tâm tình cô như đang bay trên mây, trong đầu cô đang nghĩ nội dung kịch bản vô cùng phong phú, chỉ hận không thể lấy vở ra, lập tức viết hết những gì nghĩ trong đầu.
Khi tới quân doanh, liền bắt đầu phân chia ký túc xá.
Ký túc xá ở quân đội rất khổ, hình như là dùng tạm những phòng học làm thành ký túc xá, sắp xếp vài cái giường tầng, giường trên hay dưới đều đơn giản thô sơ tới đáng thương, thế mà cái phòng này lại chứa được tới 20 người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!