Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tử Uyên quay lưng về phía ánh mặt trời buổi chiều dừng lại đó mỉm cười gọi cô, chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên đang đứng trước mặt mình, anh giống như là xuyên qua không gian đi đến trước mặt cô, hư ảo mà lại rất chân thực.
Lúc đó ánh nắng mặt trời sắp xuống núi, trong không khí đã dần tan hết nhiệt độ nóng rực, trên mặt đất cô có thể nhìn thấy hình ảnh mái tóc được cột lên cao của cô in xuống, cũng có thể nhìn thấy hình dáng anh cách đó vài bước chân, hiện tại con ngươi vẫn lay động trong như làn nước.
Anh đứng ở đó cách chỗ cô chỗ không xa, trong ánh mắt của cô ngập tràn vẻ mặt tươi cười của anh .
Đúng thật, trong không khí còn phảng phất đâu đây hương vị Bạc Hà như có như không, dường như anh chưa bao giờ rời xa nơi này. Giống như mùa hè năm ấy, cô đứng dưới tán cây chờ Tam Bảo, nghe thấy có người gọi cô, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh và Lâm Thần, Kiều Dụ, Ôn Thiếu Khanh đứng chung một chỗ, nhìn cô mỉm cười.
Khoảng khắc đó trong lòng Tùy Ức bỗng nhiên trở nên ngứa ngáy, có một suy nghĩ dần dàn lớn lên trong đầu cô.
Đây là điều mà cô muốn.
Rất nhiều người nói cô thanh tâm quả dục không tranh với đời, nhưng thật ra thì chỉ là cô không nghĩ ra cuối cùng điều cô muốn là cái gì, nếu đó là điều người khác muốn, còn đối với cô mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, cô cần gì phải tranh giành những thứ không phải là của mình chứ? Nhưng mà bây giờ, người con trai trước mắt này cô lại muốn chiếm dữ cho bản thân cô.
Lâm Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay nói, "Còn chưa đi? Không còn kịp nữa rồi?"
Tùy Ức rất nhanh trở lại bình thường, bình tĩnh nói dối, "Em ... Em không muốn chen lên xe buyt."
Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn thoáng qua một chút, ở nhà ga chiếc xe kia vừa mới đi qua, vẫn còn có thể nhìn thấy biển số xe, sau đó quay sang nhìn Tùy Ức vẻ đăm chiêu.
Lâm Thần dường như rất vui vẻ, "Vậy thì đừng đi nữa, dù sao cũng không đuổi kịp được nữa rồi."
Tùy Ức im lặng, không nói gì mà cũng không biết nói gì cho phải. Hình như đang đấu tranh.
Tiêu Tử Uyên im lặng nhìn Tùy Ức mấy giây, sau đó quay đầu lại cười nói với những người khác, "Các cậu hãy đi trước đi, chỗ đó tớ biết rồi, tớ sẽ đi qua đó ngay."
Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đứng đó nhìn nhau.
Tùy Ức cuối cừng cũng lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, ánh mắt lấp lánh.
Anh hình như gầy xuống, ngũ quan trên mặt lại càng đẹp trai hơn, có lẽ là do ngồi quá lâu trên máy bay, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra giữa hai lông mày của anh không thể nào che giấu được vẻ mệt mỏi, anh cũng không nói chuyện, chỉ là đứng như vậy im lặng nhìn cô, khóe môi nhẹ cong lên.
Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Uyên mới mở miệng phá vỡ yên tĩnh, "Ở lại đi."
Ba chữ kia ở trong lòng của cô như kích thích ngàn tầng sóng, Tùy Ức hơi há miệng, lúc trước nói với Lâm Thần những lời kia giờ không biết làm thế nào để giải thích được, cúi đầu xuống "Em..."
Thật ra thì cô vốn không dự định về nhà sớm như vậy, vé xe là hôm qua sau khi cô nghe điện thoại xong mới đặt.
Tiêu Tử Uyên đi tới cầm vali của cô vào trong tay, sau đó cúi đầu nhìn cô dần dần mở miệng, "Người khác đặt vé máy bay em không muốn nhận, vậy ngày mai anh tự mình đưa em trở về cho cũng không được sao?"
Tùy Ức sửng sốt, anh biết rõ mọi việc nãy giờ sao, ngẩng mắt lên nhìn anh, hiếm khi được nhìn thấy Tiêu Tử Uyên tỏ ra tính trẻ con làm nũng trao đổi với cô, cô giống như là bị đầu độc cứ như vậy ngây ngốc gật đầu.
Mỗi một lần đang do dự hoặc tranh đấu, lưu luyến hoặc tiếc nuối, khát vọng hoặc đau lòng, đều xảy ra rồi sau đó một giây tiếp đó chưa kịp trông thấy đã dung nhập vào trong cơ thể, xâm nhập vào xương tủy, từ đó muốn đuổi đi cũng không được. Chúng nó sau một thời gian tích lũy rồi ở một lúc nào đó sẽ tràn đến, làm cho người ta không thể nào chống đỡ được, chỉ có thể nghe theo suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình, cam tâm tình nguyện làm nô lệ.
Tối hôm đó, Tiêu Tử Uyên dường như rất vui vẻ, bình thường ai mời rượu cũng không uống nhưng bây giờ ai đến mới anh cũng không từ chối, Tùy Ức phần lớn đều giúp anh ngăn cản.
Tùy Ức ngồi ở bên cạnh anh, cái miệng nhỏ uống nước trái cây, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiêu Tử Uyên một chút, mỗi lần quay đầu lại luôn có bắt gặp bộ mặt tràn đầy nụ cười của Tiêu Tử Uyên bắt quả tang tại trận, tay của anh vẫn đặt ở dưới bàn nắm chặt bàn tay của cô, ấm áp mà khô ráo.
Có lẽ là do ngấm rượu, chân mày lẫn khóe mắt của anh đều mang theo tình ý, nhìn thấy Tùy Ức tim trong lồng ngực nhảy thình thịch, nhưng trên mặt lại giả bộ như rất trấn định tự nhiên chuyển ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng không thấy.
Kiều Dụ buổi gặp mặt được hơn một nửa thời gian mới xuất hiện , giày Tây, nhìn bộ dáng của anh hình như là mới kết thúc hội nghị đã chạy đến đây, quần áo cũng không kịp thay. Vừa vào cửa sau khi bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, trong mắt đang lác đác vài tia sáng rất nhanh biến mất, tiếp theo đó lại bị lo lắng thay thế.
Thấy Tiêu Tử Uyên trở lại, anh rất vui mừng, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Tiêu Tử Uyên cười chào hỏi, hai người tùy ý trò chuyện.
Sau đó lại chờ lúc không ai chú ý bên này, hai người liền thay đổi chủ đề, giọng nói rõ ràng cũng dần thấp xuống. Lên chức, chuyển đi, thất thế, bày bố, cùng những chuyện giống như vậy mãi bên tai không hết, Tùy Ức sau khi nghe mấy câu sau liền đứng lên.
Những lời này là những chuyện mà cô không nên nghe, mặc dù Tiêu Tử Uyên cũng không sợ cô nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!