Chương 23: Bàn tay nào?

MC nam cầm mảnh giấy, cười mỉm: "Xin hỏi vở kịch "Quý phi say rượu" là tác phẩm tiêu biểu của diễn viên vai nữ nổi tiếng nào?"

Tam Bảo đứng ở giữa sân khấu ngẫm nghĩ, trả lời đầy tự tin rằng: "Lý Ngọc Cương."

MC ngẩn người. Dưới đài yên tĩnh mấy giây rồi bắt đầu vang tiếng cười to.

Mặt Tùy Ức, Yêu Nữ, Hà Ca cứng đờ.

Có lẽ MC nam chưa từng gặp một cô nương khác thường như vậy, tuy nhiên anh ta phản ứng lại rất nhanh: "Bạn Nhậm thật là hài hước. Câu này coi như bỏ đi, chúng ta đổi câu khác. Xin nói tóm tắt lý do vì sao Khuất Nguyên phải trầm mình tự vẫn?"

Tam Bảo trả lời đầy thô tục: "Là vì… Sở Hoài vương thay lòng đổi dạ."

"Tam Bảo…" Ba người ngạc nhiên hô lên một tiếng, mặt tiếp tục cứng đờ. Cô ấy nghĩ đây là phòng ký túc chắc, nghĩ gì nói nấy?

Người xem bên dưới đã xôn xao từ lâu, hiện giờ tiếng ồn ã như nổ tung.

MC nam ngây người, nhìn Tam Bảo rồi hỏi: "Bạn đến để làm bể show hả?"

Tam Bảo rất nghiêm túc nói: "Mình nói thật! Bạn không biết à? Vậy mình kể lại chi tiết cho bạn. Ban đầu Khuất Nguyên cùng Sở Hoài vương vốn là một đôi, theo mình phán đoán thì Sở Hoài vương chắc là công, Khuất Nguyên là thụ. Nhưng Tử Lan công tử thời đại đó ghen ghét, hắn ta vẫn luôn yêu thầm Sở Hoài vương. Vậy là hắn cấu kết với Trịnh Tụ, Trịnh Tụ cũng rất căm giận khi bản thân mình đường đường là một mỹ nhân đẹp đẽ nhường này lại thua một người đàn ông. Hai người bắt tay với nhau.

Còn về việc cấu kết thế nào chắc mọi người đều biết rõ rồi, thì là chuyện trọng thần và phi tần hậu cung đó, hai người cùng phỉ báng Khuất Nguyên. Sở Hoài vương dần dần thay lòng đổi dạ rồi ở bên Tử Lan công tử… Sau chuyện này, Trịnh Tụ nhìn người bị vứt bỏ mà càng ngày càng gày gò là Khuất Nguyên, lại dần sinh ra cảm giác đồng tình mà dẫn đến yêu mến, nhưng lòng Khuất Nguyên vẫn chỉ có mỗi một mình Sở Hoài vương, mà Sở Hoài Vương lại nhìn thấy một đôi nam nữ dan díu. Cuối cùng Khuất Nguyên quá đau lòng mà trầm mình tự vẫn. Tương Vương rất có thể là cốt nhục của Khuất Nguyên."

MC nam mù mịt hoàn toàn: "Chuyện này Chuyện này bạn nghe từ đâu vậy?"

Tam Bảo lại còn rất đắc ý: "Là mình tự rút ra đấy! À, đúng rồi, có A Ức nói cho mình."

Tùy Ức cảm thấy sét đánh ầm ầm, không còn bất kỳ hy vọng gì. Cô thầm thề trong lòng rằng cả đời này sẽ không bao giờ kể lịch sử cho Tam Bảo nữa. Tam Bảo có thể gắn kết tất cả các câu chuyện với nhau thành một, nghịch thiên quá đi mất.

Tam Bảo thấy mặt MC nam như nuốt phải ruồi liền an ủi: "Không sao đâu, bạn đẹp trai à, chúng ta đều là sinh viên đại học cả rồi, tư tưởng cũng thoải mái. Bạn xem, đến sử cũng viết thế rồi, sau khi gặp Tứ nương cũng nói vậy. Còn nữa, sách sử cũng viết cái của Quản Trọng nhỏ quá!"

Tam Bảo cười một cách thô thiển rồi hỏi: "Bạn nói xem, sao sách sử lại biết của Quản Trọng nhỏ được? Vấn đề này quá sâu xa, dễ hơn cũng có. "Hái hoa tặc" nghĩa là gì bạn biết không? Vậy bạn nói xem "hái cúc" là gì? Đào lão tiên sinh có nói: "Hái cúc bên giậu đông, Thư thái thấy núi Nam" Đây chính là kiểu "dã chiến" từ xưa đến nay."

Đến lúc này thì không khí cả khán đài đã lên đến đỉnh điểm. Tiếng cười cùng tiếng nói chuyện bên dưới càng ngày càng lớn, xôn xao hỏi han xem cô gái này là ai.

Tất cả thành viên của lớp nào đó đến để cổ vũ đều tỏ ra không hề quen người này, phủi sạch sành sanh quan hệ.

Cuối cùng Tam Bảo bị đuổi xuống sân khấu, ngồi bên cạnh Tùy Ức.

Tùy Ức, Yêu Nữ, Hà Ca cùng nhau dịch về hướng cách xa Tam Bảo.

Mặt mũi Tam Bảo không vui vẻ gì, tức giận, bất bình hỏi: "Sao lại đuổi tớ xuống?"

Tùy Ức trả lời nho nhỏ: "Vì khẩu vị của cậu quá nặng."

Tam Bảo ôm cằm, gật gật với Yêu Nữ: "Tớ với Yêu Nữ không giống nhau, châm ngôn của cuộc đời tớ là không cần đứng đầu thiên hạ, chỉ cầu khẩu vị nặng hơn người đời."

Yêu Nữ đã phục sát đất từ lâu, hai tay ôm thành quyền: "Chúc mừng cậu, thành công rồi. Từ hôm nay trở đi cậu nổi tiếng cả đại học X này rồi, không ai đọ được."

Sau khi buổi thi tối đó kết thúc, Tam Bảo vẫn còn tức giận và bất bình, gục cả mặt.

Yêu Nữ, Hà Ca dỗ hồi lâu cũng chẳng thấy tâm tình thay đổi, Tùy Ức nhìn giờ rồi nói: "Chúng ta đi ra cửa sau ăn khuya đi?"

Yêu Nữ và Hà Ca cứ tưởng Tam Bảo sẽ chẳng có tâm trạng nào mà đi ăn, ai ngờ cô ấy lập tức lấy lại tinh thần hoạt bát, mặt mặt hớn ha hớn hở, lúc định mở miệng lại thôi, mặt mày thẹn thùng: "Không cần đâu, đừng phí tiền. Tớ cũng không đói lắm, hay là tớ đi ăn hai bát mỳ cay vậy, không ăn gì khác nữa."

Yêu Nữ đã á khẩu từ lâu: "Hai bát… Không ăn gì khác nữa… Cậu cũng không sợ no quá à."

Hai mắt vô hồn của Hà Ca nhìn lên bầu trời đen kịt, thở dài yếu ớt một hơi: "Sao mình lại ở cạnh người tham ăn thế chứ."

Tùy Ức cố tình kéo giãn khoảng cách, cười mỉm trả lời: "Bởi vì… Họa không chỉ đến một lần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!