Chương 19: Thiết diện vô tư bao thanh lâu

Qua năm mới, lúc trở lại trường thì các môn đều đã có điểm; ngồi trước màn hình máy tính, Tùy Ức nhìn điểm môn tự chọn ở học viện cơ khí, nó đã đạt thành tích là môn có điểm số thấp nhất trong lịch sử, cột điểm thường xuyên đúng là số không tròn trĩnh, cô không khỏi thầm cảm thán, Tiêu Tử Uyên làm nghiêm thật.

Sau, lên diễn đàn trường lại thấy có người mở chuyên mục bới móc thành tích học tập của tứ đại danh bộ, có không ít người hùa theo, Tùy Ức mới biết rất nhiều người đều tạch môn này, điểm như cô đây hình như còn coi là cao rồi đấy. Cô lại cảm thán, tứ đại danh bộ đúng là tứ đại danh bộ nha.

Kẻ vốn ở bên cạnh chơi trò chơi là Tam Bảo lại bỗng mang vẻ nghi hoặc nhìn Tùy Ức chằm chằm, nhìn hồi lâu, mới vuốt cằm hỏi, "Này, sao dạo này không thấy cậu chơi với Tiêu sư huynh nữa nhỉ?"

Tùy Ức không nói gì, cô và Tiêu Tử Uyên đã bao giờ chơi với nhau đâu!

Tam Bảo tiếp tục lắm chuyện, "Cãi nhau rồi?"

Tùy Ức đen mặt, "Đâu có." Hai người còn chưa tới mức ấy.

"Vậy cậu đây là …"

Tam Bảo càng nói càng thấy vớ vẩn, Tùy Ức chả còn cách nào.

"Bọn tớ là quan hệ bạn bè bình thường không được à?"

Tam Bảo sợ hãi, "Sao có thể, cái tấm ảnh mờ ám của hai người vẫn còn chình ình trên BBS đấy, hôm Noel anh ấy còn hôn cậu, còn ôm cậu nữa, còn nữa, còn nữa, lần trước ông béo còn chuyển lời cho cậu trước mặt nhiều người như thế, bao nhiêu người đều nghĩ cậu là bạn gái của Tiêu sư huynh rồi …"

Tam Bảo nhớ rõ như lòng bàn tay, Tùy Ức biết có giải thích với cô nàng cũng không rõ được, cắt lời bạn luôn, "Làm sao cậu lắm câu hỏi thế?"

Tam Bảo cười hề hề, "Tớ chỉ ham học hỏi quá thôi."

Tùy Ức thở dài, "Cậu đấy mà là ham học hỏi ư?"

Đang nói thì Hà Ca đẩy cửa bước vào, kéo tay hai người chạy ra ngoài, "Đi mau!"

"Sao thế?" Miệng Tam Bảo còn ngậm nửa miếng bánh ngọt.

Mắt Hà Ca ánh lên vẻ hưng phấn, "Đấu bóng rổ nhân dịp tốt nghiệp! Tứ đại bối lạc đều ra sân, hiếm thấy nha! Yêu Nữ đã đi giành ghế trước, bọn mình mau đi thôi!"

Tam Bảo vừa nghe thấy có giai đẹp là ngay lập tức nuốt gọn bánh ngọt, lại lấy tay áo xoa mép, "Mặt tớ có bẩn không? Miệng có dính bơ không? Có cần về rửa mặt trước đã không?"

Hà Ca tỏ vẻ nghi ngờ, "Cậu định làm gì?"

Tam Bảo tỏ vẻ thẹn thùng, "Quyến rũ giai đẹp!"

Hà Ca ngân dài giọng chế nhạo bạn, "Giai đẹp nào lại không có mắt như vậy chứ?"

Tam Bảo trợn trừng mắt lấy hơi, cứ tưởng cô sẽ gào lên gì đấy, ai ngờ giây tiếp theo đã quay đầu nhào vào lòng Tùy Ức, "Hu, hu, hu, A Ức, Hà Ca bắt nạt người ta."

A Ức dịu dàng vuốt cái đầu nấm của Tam Bảo, "Ngoan, đừng dùng từ "người ta" mà đặt câu nữa."

"…" Tam Bảo ỉu xìu luôn, Hà Ca ở bên cạnh ôm cây cười như điên.

Vừa đi tới con đường nhỏ dẫn ra sân bóng rổ đã nghe tiếng tiếng hoan hô vang dội, tiếng thét chói tai, vô cùng náo nhiệt. Tùy Ức khoan thai mở miệng, "Có tứ đại hoa khôi, Di Hồng Viện làm ăn tốt hẳn."

Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói bình tĩnh như không, còn mang chút đùa giỡn, "Thế à?"

Da đầu Tùy Ức run lên, quay đầu đã thấy Tiêu Tử Uyên và hai cậu sinh viên khác đứng ngay phía sau ba cô, khoảng cách gần như thế mà cô cũng không phát hiện ra.

Tam Bảo thấy Tiêu Tử Uyên thì sán lại ngay lập tức, "Tiêu sư huynh, hôm nay anh sẽ ra sân thật à?"

Tầm mắt Tiêu Tử Uyên vẫn dừng trên người Tùy Ức như trước, thấy cô cúi đầu đầy vẻ ăn năn hối lỗi, bấy giờ mới trả lời, "Có thể."

Tam Bảo hoan hô một tiếng, hai cậu bạn đứng bên cạnh không vừa ý lắm, tỏ vẻ khó chịu, bị tổn thương, "Các người đẹp, các cậu cũng nên liếc mắt sang bên cạnh một tí chứ? Có thể liếc một cái nhìn bọn tớ đang ở ngay bên cạnh Tiêu sư huynh này? Bọn tớ cũng rất tuấn tú! Sao các cậu mãi không nhìn thấy nhỉ?"

Tam Bảo và Hà Ca lại gần nhìn kỹ vài lần, hai người bắt đầu bàn bạc một cách kỹ lưỡng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!