Động tác của Tiêu Tử Uyên cực nhanh, anh lấy khăn tay che khuất nửa khuôn mặt dưới của Tùy Ức, sau đó cúi người đặt một nụ hôn.
Môi anh mềm mại ấm áp, hơi thở của anh cách một lớp khăn tay mỏng manh mà truyền tới, đôi đồng tử sâu thẳm gần ngay trước mặt, như viên ngọc tối dầm mình trong hồ nước, trong suốt mê hoặc; bên tai cũng yên tĩnh lại, Tùy Ức như nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.
Tùy Ức có cảm giác như nếu nhìn thêm một giây nữa thôi cô sẽ say ngay trong ánh mắt này. Vừa định đẩy anh ra, Tiêu Tử Uyên đã đứng thẳng dậy rồi, xoay người nhìn mọi người nghiêng đầu hỏi, "Vừa lòng chưa?"
Bên tai lại là một tràng tiếng vỗ tay ầm ĩ, Tiêu Tử Uyên ung dung về chỗ, ngồi xuống, lặng lẽ thở ra một hơi, tim đập vang như nổi trống có lẽ chỉ bản thân anh nghe được.
Đã bao lâu rồi anh không căng thẳng, hồi hộp như vậy? Chuyện thân mật nam nữ, anh cũng là lần đầu tiên, không ngờ lại rung động mãnh liệt như vậy.
Tùy Ức cúi đầu, trong đầu trống rỗng, chuyện xảy ra quá đột ngột.
Cô biết mọi người không có ác ý, chẳng qua là uống nhiều nên nghịch ầm ĩ, nhưng còn Tiêu Tử Uyên thì sao, anh tỉnh táo mà, anh nói một câu là có thể cho qua được mà, sao còn mặc họ trêu, còn phối hợp như vậy chứ.
Sau chuyện này không khí bỗng sôi nổi hẳn lên, mọi người lại bắt đầu ca hát, Tùy Ức chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều khô, tiện tay cầm lấy cái cốc bên tay, cũng không biết là mình uống cái gì, chỉ máy móc uống từng ngụm nhỏ, đầu trống rỗng, như là càng uống càng khát.
Cô liếc mắt thật cẩn thận, mọi người hình như cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đùa vui, đùa rồi thì thôi, Tam Bảo Hà Ca tiếp tục chơi, Yêu Nữ và Kiều Dụ đang chọn bài, tất cả đều bình thường, chỉ ngoài Dụ Thiên Hạ, đêm nay lặng lẽ một cách bất thường.
Về phần Tiêu Tử Uyên ở hướng nào, Tùy Ức căn bản là không dám nhìn, khóe mắt cũng không dám liếc, mặt đỏ tai hồng ngơ ngẩn trong tiếng ồn ào.
Tiêu Tử Uyên chỉ ra ngoài nhận một cuộc gọi thôi, thế mà lúc về Tùy Ức đã tựa vào sofa ngủ rồi, một tay còn nắm cánh tay Tam Bảo, Tam Bảo lại đang oẳn tù tì cực kỳ vui vẻ với cậu bạn bên cạnh, thân thể của cô theo cử động của Tam Bảo mà ngã trái ngã phải.
Tiêu Tử Uyên vỗ Tam Bảo, "Em vào trong ngồi đi."
Trong phòng rất ồn, Tam Bảo không nghe ra, mặt mờ mịt.
Tiêu Tử Uyên dùng tay ra hiệu, Tam Bảo hiểu rất nhanh, lẻn đến bên kia phòng tìm người khác chơi.
Tam Bảo vừa động đậy, thân thể Tùy Ức đã theo đó mà ngả xuống, Tiêu Tử Uyên liền đỡ cô dựa vào người mình.
Trong lúc hốt hoảng, Tùy Ức còn tưởng người bên mình là Tam Bảo, bèn ôm chặt cánh tay người ta vào trong lòng.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu nhìn mà bật cười, chỉ có mấy cốc bia, thế mà cô đã say rồi. Uống say cũng không ầm ĩ, không nghịch, cũng không nói thêm câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngủ.
"Để em." Sau, Yêu Nữ chú ý tới cảnh bên này, đi tới chuẩn bị nâng Tùy Ức dậy, "Sư huynh, để em, anh đi chơi đi."
Tiêu Tử Uyên lặng lẽ ôm lấy người trong lòng tránh đi, nhìn cô gái ngủ hiền lành, ngoan ngoãn kia, cũng không thèm ngẩng đầu, "Để anh là được rồi."
Tiếng anh không lớn, lại mang theo vẻ kiên định một cách chân thành.
Yêu Nữ nhìn vài giây rồi cũng cười tránh ra.
Đến hơn 10h, mọi người chơi mệt bèn chuẩn bị ra về.
Tùy Ức bị người khác đánh thức mà choáng váng, mơ hồ đứng dậy đi theo mọi người ra ngoài, mới đi được hai bước đã bị ai đấy giữ chặt.
Cô mở to mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt chỗ nào cũng là bóng chồng bóng, cô nheo mắt cố nhìn, cũng không nhìn rõ người trước mắt là ai.
Người ấy mặc áo khoác, quàng khăn vào cho cô, bấy giờ mới dẫn cô đi ra ngoài.
Trong mũi Tùy Ức đều là mùi mát lạnh, cô cảm thấy khăn quàng cổ này hình như không phải của mình, nhưng cô cũng không thấy ghét.
Đi được vài bước, chân của cô bắt đầu như nhũn ra, mơ mơ màng màng gọi, "Tam Bảo, cậu đi chậm một chút, tớ không theo kịp …"
Người nắm tay cô quả nhiên đi chậm lại, đỡ cô từ từ đi từng bước.
Rồi không biết đi được bao lâu, cô đã được đưa lên giường, Tùy Ức cảm nhận được gối và chăn đều là của mình, liền an tâm, nhanh thôi là ngủ rồi.
Dưới lầu ký túc xá nữ, một đám nam sinh nhìn thấy Tiêu Tử Uyên xuống dưới liền xoay người trở về, "Hoàn thành sứ mệnh bảo vệ người đẹp, chúng ta có thể về ngủ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!