Chương 9: (Vô Đề)

Phòng thay đồ khá chật hẹp, một tia nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu thẳng xuống người chúng tôi. 

Chúng tôi đứng rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương. 

Anh khẽ nuốt nước bọt. 

Tôi cúi đầu, mặt cũng hơi nóng lên. Đang định tìm cớ nói vài câu cho qua, thì lại nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu. 

"Được.

"Tôi bật cười. Anh lúc nào cũng nói"được

". Cứ như thể anh không biết nói chữ"không" vậy. 

Chúng tôi ở lại căn biệt thự này ba ngày. 

Nơi đây có đủ mọi thứ. 

Bộ mỹ phẩm La Mer đầy đủ, các loại váy vóc, giày dép, đồ ngủ, trang sức. Ngay cả sữa trong tủ lạnh cũng là loại tươi mới nhất. 

Buổi sáng, anh sẽ hái những đóa hoa hồng còn đọng sương sớm đến gõ cửa phòng tôi. 

Khi tôi còn tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là gương mặt anh mang theo ý cười. 

Có lần khi đang đánh răng trong phòng vệ sinh, tôi đột nhiên mỉm cười toe toét. 

Anh quả thật rất biết nghe lời. 

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi này, tôi đã nhận ra một Dục Thành hoàn toàn mới mẻ. 

Anh rất giỏi nấu ăn. 

Chỉ một miếng bò bít tết thôi: "xèo xèo" trên chảo, hương thơm đã lan tỏa khắp nơi, làm tôi không kìm được thèm thuồng. 

Anh còn biết pha trà sữa. 

Tôi và anh ngồi đối diện nhau trên ban công, xung quanh là cánh đồng hoa hồng trải dài khắp sườn đồi, trước mắt là một chiếc bếp lửa nhỏ. 

Anh dùng đường phèn để xào lá trà, động tác thong thả và thành thạo. 

Anh còn có thể bắt cá bằng tay không dưới sông. 

Xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp. Khi anh cúi người đứng dưới dòng nước, chỉ một động tác nhanh gọn, trong tay anh đã giữ chặt một con cá đang giãy đành đạch. 

Tôi đứng trên bờ, vui sướng vỗ tay nhảy cẫng lên. 

Anh đứng giữa làn nước lấp lánh, nhìn tôi mà bật cười. 

Lúc hoàng hôn, anh dựng một giá lửa nhỏ bên bờ sông bằng mấy cành cây, vừa nướng cá vừa thấp giọng kể về tuổi thơ của mình. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Mẹ anh hồi trẻ yêu nhầm người, trắng tay cả về tiền bạc lẫn tình cảm, sau đó bà ấy dấn thân vào chốn ăn chơi." 

"Bà ấy gặp Dục Phong trong một tụ điểm như vậy, không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, sinh ra anh cũng chỉ vì cần một người để lo cho mình khi về già.Từ nhỏ, anh đã lớn lên trong tiếng mắng chửi của bà ấy và ánh mắt khinh thường của người khác. Họ nói anh dơ bẩn, không xứng đáng sống trên đời này."

"Sau khi đi học, anh bắt đầu bị bắt nạt đủ kiểu, nhưng anh vẫn sống sót." 

"Về sau, bà ấy mắc bệnh HIV, cuộc sống của anh lại càng khó khăn hơn." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!