Chương 8: (Vô Đề)

Tôi khẽ cười khẩy. 

"Tiêu Dật, tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta đã chia tay từ một tháng trước rồi. Bây giờ dù tôi có hôn người khác ngay trước mặt anh, anh cũng không có tư cách chỉ trích tôi!" 

"Còn về chuyện phản bội… rốt cuộc là ai phản bội ai, Tiêu Dật?

"Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt lạnh lẽo và đầy châm biếm. Anh ta bị ánh mắt của tôi ép đến mức bối rối, đôi mắt khẽ siết lại như thể bị giẫm trúng đuôi, lộ ra vài phần chột dạ và lúng túng. Tôi bật cười lạnh nhạt. Quả nhiên, bọn họ đã lên giường rồi. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chán ghét, tôi không còn muốn nói thêm bất cứ lời nào với anh ta nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:"Dục Thành, chúng ta đi thôi!

"Dục Thành dường như sực tỉnh khỏi trạng thái ngẩn người, nhẹ nhàng đáp:"Được, chúng ta đi." 

Tôi nắm tay Dục Thành, cùng anh đi thẳng đến khu vực thang máy. 

Lòng bàn tay anh rất lớn, rất ấm áp, mang lại một cảm giác dịu dàng như được bao bọc trọn vẹn. 

Tận mắt chứng kiến sự khởi đầu lén lút và dơ bẩn giữa Tiêu Dật và Văn Uyển, lúc này đây, tôi khao khát được công nhận, được bảo vệ và được yêu thương. 

Tôi không muốn buông tay. 

Dục Thành cũng không buông ra. 

Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó từ anh, chỉ cần đứng bên cạnh anh thôi cũng khiến người khác tự phát sinh cảm giác muốn dựa dẫm, như thể mọi vấn đề trên thế gian đều có thể giải quyết, đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. 

Tôi dần dần cảm thấy lòng mình an ổn và yên bình hơn. 

Khi đang chờ thang máy, ở góc hành lang, giọng tám chuyện của hai nhân viên dọn vệ sinh vang lên. 

"Cô biết không, cái cậu to tiếng ở phòng siêu âm hồi nãy đó, cô có biết hôm qua cậu ta đưa cô gái kia vào đây khám bệnh gì không?" 

"Biết chứ, vỡ hoàng thể. Cô nói xem, mấy cặp vợ chồng trẻ này, làm chuyện đó gì mà dữ dội đến vậy." 

"Họ đâu có phải vợ chồng." 

"Bồ nhí à? Mà cô kia nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cậu ta đấy." 

"Đúng rồi! Tôi còn nghe thấy cậu ta gọi cô ấy là "chị dâu" nữa!" 

"Chậc—

"Cửa thang máy mở ra, chúng tôi bước vào trong. Dục Thành im lặng một lúc, lòng bàn tay siết chặt hơn một chút:"Em… không sao chứ?" 

"Em không sao.

"Anh biết rất rõ về quá khứ giữa tôi và Tiêu Dật. Rõ ràng, Tiêu Dật đã phản bội tôi. Hơn nữa, còn bằng một cách thức vô cùng trơ trẽn và kinh tởm. Tôi thở dài một tiếng."Nhưng vẫn thấy có chút buồn nôn. Có nơi nào có thể giúp người ta thanh tẩy lại tâm hồn không nhỉ?

"Dục Thành cụp mắt nhìn tôi, bỗng nhiên nói:"Đúng lúc, có một nơi như vậy." 

09 

Anh lái xe đưa tôi đến một căn biệt thự thanh nhã ở ngoại ô. 

Con đường rợp bóng cây xanh mướt, bức tường đầy những dây leo màu xanh bám phủ, vừa yên bình lại lãng mạn. 

Tôi vừa nhìn đã yêu thích nơi này. 

Đi qua khu vườn, xuyên qua sảnh chính, khi đẩy cửa kính dẫn ra vườn sau, tôi không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc. 

Trước mắt tôi là một biển hoa hồng đỏ rực, trải dài theo những triền đồi thoai thoải, đẹp như một khung cảnh trong mơ. 

Tôi vui sướng chạy đến giữa vườn hoa, tiếng cười vang vọng khắp không gian. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!