08
Trong suốt một tháng tiếp theo, tôi cứ cách vài ngày lại đến tìm Dục Thành.
Dù tôi có báo trước với anh hay không, anh luôn có mặt.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, đã có thêm một chiếc bàn ăn đôi tinh xảo.
Tôi và anh ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng vừa ăn vừa trò chuyện.
Dần dần, chúng tôi trở nên quen thuộc hơn, và anh cũng nói nhiều hơn một chút.
Ban đầu tôi cứ nghĩ anh là người vụng về, không giỏi ăn nói.
Nhưng thực ra, hoàn toàn ngược lại.
Anh trả lời câu hỏi của tôi luôn ngắn gọn, sắc bén và có góc nhìn rất độc đáo.
Khi có người gọi điện đến xin chỉ thị, anh ra lệnh dứt khoát và kiên quyết, giọng nói rõ ràng, rành mạch.
Lúc lắng nghe người khác nói chuyện, đôi môi anh khẽ mím thành một đường thẳng, hàng mi dài thỉnh thoảng nhẹ nhàng chớp một cái, trông vô cùng trầm tĩnh và tập trung.
Tôi là một người mê sắc đẹp, càng ngày càng thích nhìn gương mặt anh.
Tôi luôn nghĩ mình nhìn lén rất kín đáo.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cho đến một lần, tôi đang ngây người nhìn anh nghe điện thoại. Rõ ràng là một cuộc gọi nghiêm túc, nhưng khóe môi anh lại hơi nhếch lên.
Tôi mới giật mình nhận ra, anh biết tôi đang nhìn anh.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi lại chạm vào đôi mắt sáng rực và nóng bỏng của anh.
Dục Thành không hề giấu tôi chuyện công việc. Qua một tháng ở bên anh, tôi rút ra kết luận: cái c.h.ế. t của anh không phải do con người gây ra.
Cả công ty trên dưới đều kính phục anh, vô cùng tôn trọng.
Những đối thủ từng đối chọi với anh cũng đã bị anh xử lý đâu ra đấy.
Phu nhân nhà họ Dục cùng mấy người anh em cùng cha khác mẹ với anh đã sớm bị đuổi đến một quốc gia nhỏ bé không tên tuổi ở Bắc Âu.
Không có âm mưu nào ẩn giấu.
Không có sự trả thù trở lại.
Anh là vị vua tuyệt đối trong thế giới của mình.
Loại bỏ những yếu tố bên ngoài, chỉ còn lại nguyên nhân về sức khỏe.
Vì vậy, tôi viện cớ làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, kéo anh đến bệnh viện để làm một cuộc kiểm tra toàn diện.
Khi đang đợi Dục Thành bên ngoài phòng siêu âm, tôi tình cờ nhìn thấy Tiêu Dật.
Tôi là người phát hiện ra anh trước.
Anh ngồi một mình trong góc phòng, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt đờ đẫn như mất hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!