Chương 6: (Vô Đề)

Phòng làm việc của Dục Thành mang phong cách thiết kế của một nhà thiết kế nổi tiếng, đơn giản mà cao cấp. 

Việc đầu tiên anh làm sau khi bước vào phòng là tắt máy điều hòa. 

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên sofa. 

Anh hơi cúi đầu, đôi chân dài thả lỏng, nhưng lại không nói một lời nào. 

Nếu như tôi chưa từng đọc cuốn nhật ký đó, chắc chắn tôi sẽ cho rằng anh là một người lạnh lùng, xa cách. Với tính cách của tôi, chắc chắn tôi sẽ không chủ động mở lời. 

Nhưng bây giờ, khi nhìn người đàn ông này, tôi nhẹ giọng nói: 

"Hôm nay em đến là vì nghĩ rằng chúng ta đã quyết định kết hôn, thì cũng nên làm quen nhau một chút. Anh thấy sao, Dục tiên sinh?" 

Ừm. Anh gật đầu. 

"Em có thể gọi anh là Dục Thành không?" 

Được. 

"Vậy anh gọi em là Mộ Nam hoặc Nam Nam nhé, người nhà em đều gọi tôi là Nam Nam." 

Được. 

Anh thực sự rất ít nói, dường như không giỏi ăn nói, thậm chí có chút vụng về. 

Tôi khó mà tưởng tượng được, anh đã làm thế nào để ngồi lên vị trí này. 

Bầu không khí bất chợt trở nên im lặng. 

Anh mím môi, mười ngón tay trắng trẻo, thon dài đan vào nhau, vì dùng lực mà các đốt ngón tay hơi trắng bệch. 

Lòng tôi mềm đi một chút, lại hỏi: 

"Dục Thành, anh ăn cơm chưa?"  

07 

Anh ngẩn người một chút. 

"Chưa ăn, anh không hay ăn trưa." 

Những năm qua, vì cường độ làm việc cao, nên buổi trưa anh hầu như không ăn gì, vì vậy mà dạ dày thường xuyên đau nhức. 

Tôi nghiêng đầu, dịu giọng nói: 

"Vừa hay em cũng chưa ăn, chúng ta gọi chút đồ ăn ngoài nhé? Ăn cùng nhau được không?" 

Anh qua đời khi còn trẻ, nếu không phải là do tai nạn thì cũng là do bệnh tật. 

Xét việc anh biết trước về cái c.h.ế. t của mình, khả năng cao là vì lý do sức khỏe. 

Anh khẽ chớp mắt, im lặng một lát rồi đáp: 

Được. 

Tôi hào hứng lấy điện thoại ra đặt đồ ăn. 

Không biết anh thích ăn gì, tôi liền chọn một vài món từ cửa hàng này, rồi lại chọn thêm vài món từ cửa hàng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!