Chương 5: (Vô Đề)

Không thể tưởng tượng nổi, người đã viết những dòng chữ dịu dàng và tinh tế suốt mấy năm liền ấy, cùng thời điểm đó, đang phải trải qua một trận chiến tranh đoạt quyền thừa kế khốc liệt và đầy mưu mô. 

Người cha của anh, một kẻ coi trọng lợi ích hơn tình thân, bỗng nhiên lên cơn đau tim, c.h.ế. t lõa thể trên người một cô gái trẻ. 

Người anh em cùng cha khác mẹ khác của anh bị tố cáo tham ô công quỹ, rồi vào tù. 

Còn anh thì bị một vụ tai nạn xe do người khác sắp đặt, khiến anh mất đi một chân. 

Tất cả những điều này, trong cuốn nhật ký, anh chỉ viết lại một cách hời hợt. 

Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nhắc đến một câu: 

"Cuối cùng tôi đã đứng trên vị trí này, dường như có thể, chạm vào ánh trăng rồi." 

Vậy nên, anh buông thả con thú nhỏ đã nằm im trong lòng bao nhiêu năm. 

Dùng cách liên hôn, anh đứng trước mặt tôi. 

… 

Lúc nhận được cuốn nhật ký này, tôi đang trên đường đi sân bay. 

Khi đó, tôi vẫn đang chìm trong cú sốc vì sự phản bội của Tiêu Dật. Để tránh sự quấy rầy của anh ta, tôi quyết định trốn sang một thành phố khác. 

Vừa bước ra khỏi cửa, một dịch vụ chuyển phát nhanh đã đưa cho tôi một chiếc hộp được gói ghém tinh xảo. 

Tôi mở cuốn nhật ký này ra khi đang ngồi trên taxi. 

Chiếc xe chạy đến cầu vượt, để tránh một chiếc xe buýt bị mất phanh, đã đ.â. m thẳng vào trụ xi măng của cây cầu. 

Khoảnh khắc trước khi chết, tôi nhìn thấy cuốn nhật ký dính m.á. u bị gió lật từng trang một, cuối cùng dừng lại ở trang cuối cùng. 

Trên đó có một dòng chữ— 

"Khi em đọc được cuốn nhật ký này, tôi đã c.h.ế. t rồi." 

05 

Tôi tắt điện thoại, nằm lì trong nhà suốt hai ngày. 

Hồi tưởng lại kiếp trước và kiếp này, tôi khóc một trận, rồi lại cười một trận. 

Đến ngày thứ ba, tôi bò ra khỏi giường. 

Mở điện thoại lên, Tiêu Dật chỉ gửi một tin nanh ta WeChat, ngắn gọn và lạnh nhạt: 

"Em làm vậy, là muốn chia tay sao?" 

Tôi trả lời: 

Đúng, chia tay. 

Nói xong, tôi quăng điện thoại sang một bên, thở hắt ra một hơi thật dài. 

Nhìn vào gương, thấy mình trẻ ra năm tuổi, từ trong ra ngoài, dường như đã lột xác hoàn toàn. 

Ngắm ánh mặt trời tươi sáng ngoài cửa sổ, tôi quyết định đi tìm Dục Thành. 

Phần lớn thời gian anh đều ở tầng cao nhất của tòa nhà Dục Thị. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!