Tôi nhìn thấy gương mặt của Dục Thành.
Anh ngồi xổm bên cạnh tôi, bình tĩnh quan sát tình hình của tôi.
Anh thử kéo vài lần nhưng chiếc ghế vẫn không nhúc nhích.
Ngọn lửa phía sau càng lúc càng lớn, xăng đang chảy dần về phía lửa.
Tôi khóc và nói:
"Dục Thành, không cứu được đâu, anh mau đi đi!"
Anh nhẹ nhàng chớp mắt, mỉm cười với tôi:
"Nam Nam đừng sợ, anh sẽ ở bên em."
Nói xong, anh dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Đám đông xung quanh vang lên tiếng kinh hô:
"Người đó điên rồi sao? Không cứu nổi nữa mà còn không chạy!"
"Anh ta định làm gì thế…?"
"Trời ơi! Anh ta muốn c.h.ế. t cùng cô ấy!"
Chao ôi!
Ánh mắt Dục Thành bình thản, dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng.
"Nam Nam, trán em chảy m.á. u rồi, có phải rất đau không?"
Tôi yếu ớt đến mức không thể thốt ra lời.
Đôi mắt anh đỏ hoe, đầy xót xa nhìn tôi một lúc.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên má, rồi lên môi tôi, kèm theo một tiếng thở dài đầy day dứt:
"Nam Nam, anh yêu em, yêu đến c.h.ế. t không thay lòng."
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau giữa biển lửa đang bùng cháy.
16
Hiệu ứng cánh bướm đã phát huy tác dụng.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên cầu vượt xuất hiện một chiếc xe cứu hỏa vừa trở về từ nhiệm vụ.
Chúng tôi được cứu ra ngoài chưa đầy một phút thì chiếc xe phát nổ.
Tiêu Dật tắt thở trên đường đưa đến bệnh viện.
Giang Văn Uyển không chết, nhưng vì chấn thương thần kinh nên bị mù hai mắt và sắp phải đối mặt với pháp luật.
17
Chân tôi bị thương nhẹ, phải nằm trong phòng bệnh VIP suốt một tuần.
Tôi không cho Dục Thành bước chân vào phòng dù chỉ một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!