Chương 13: (Vô Đề)

Quả nhiên, chiếc xe của Dục Thành đang đậu trước cửa. 

Vừa xuống xe, tôi lập tức chạy vào biệt thự, đến cả chiếc giày rơi ra cũng không quan tâm. 

Căn nhà tối om, yên tĩnh lạ thường, chỉ có tầng hai là còn ánh đèn mờ nhạt. 

Chân trần băng qua đại sảnh, tôi bước lên tầng hai, đến trước cửa phòng ngủ chính, và nhìn thấy Dục Thành ngay lập tức. 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh yên lặng tựa vào đầu giường. 

Đầu anh ngửa ra sau, trên mặt che một chiếc váy ngủ bằng lụa màu rượu vang. 

Đó là chiếc váy tôi đã mặc lần trước. 

Tôi lặng lẽ nhìn anh một lúc, từng bước tiến về phía anh. 

Đứng trước mặt anh, tôi đưa tay gỡ chiếc váy xuống. Khoảnh khắc anh mở mắt ra, tôi cúi người, hôn anh. 

Ánh mắt anh dường như không dám tin, ngơ ngác nhìn tôi. 

Tôi ngồi lên đùi anh, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của anh. 

Xương quai xanh gợi cảm. 

Lồng n.g.ự. c rắn chắc. 

Cơ bụng săn chắc đang phập phồng. 

Tất cả hiện lên từng chút một dưới ánh đèn mờ ảo, đầy mê hoặc. 

Tôi mặc kệ tất cả, tiếp tục tháo thắt lưng của anh. 

Anh run rẩy nắm lấy tay tôi: 

"Chân của anh... sẽ làm em sợ." 

Tôi cúi xuống, hôn dọc theo thân thể anh, dừng lại trên chiếc chân giả của anh. 

Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói khản đặc: 

"Nam Nam, em có biết mình đang làm gì không?" 

Tôi ngồi thẳng dậy, ra lệnh: 

Đừng hỏi. 

Hãy yêu em! 

Đêm hôm ấy, Dục Thành đối xử với tôi như một nữ hoàng. 

Anh cúi đầu thần phục tôi, xem tôi là lẽ sống duy nhất. 

Dâng hiến tất cả, toàn tâm toàn ý chỉ để chăm sóc cảm xúc của tôi. 

Bên tai tôi không ngừng vang lên tiếng anh gọi tên mình. 

Nam Nam, Nam Nam... 

Tiếng thở gấp khẽ khàng, từng cử động dịu dàng, anh hiểu rõ những gì tôi cần, những gì tôi muốn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!