Chương 11: (Vô Đề)

11

Từ ngày hôm đó, Dục Thành như đã bật một chiếc công tắc nào đó, đối với chuyện hôn môi, càng ngày càng không thể dừng lại được. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong văn phòng trên tầng cao nhất, anh đột nhiên ôm chặt lấy eo tôi, đặt tôi lên bàn làm việc, cúi đầu hôn xuống. 

Ngồi trên ghế sofa cùng nhau lựa chọn phương án cho hôn lễ, ánh mắt anh bỗng dừng lại trên môi tôi, ánh nhìn khó hiểu và u ám, rồi không biết thế nào, chúng tôi lại hôn nhau. 

Đang lái xe trên đường, nói chuyện rất bình thường, anh đột ngột dừng xe lại bên lề. Tôi hỏi có chuyện gì, anh cũng không trả lời, thong thả tháo dây an toàn, cúi người xuống hôn tôi. 

Tôi không khỏi nghi hoặc, đây có còn là người đàn ông trước kia chỉ cần nhìn tôi một cái là ánh mắt đã né tránh hay không? 

Anh quả thực là… tự mình thông thạo. 

Kiếp trước, sau khi kết hôn, tôi và anh không sống cùng nhau. 

Chỉ đến những buổi tiệc quan trọng, chúng tôi mới xuất hiện với tư cách vợ chồng. 

Tôi khoác tay anh, anh mặt không biểu cảm. 

Tôi nói chuyện với anh, anh chỉ nhàn nhạt đáp lời. 

Trong ấn tượng của tôi, anh là một người khô khan, nhạt nhẽo và lạnh lùng đến cực điểm. 

Ngày ly hôn, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm. 

Còn anh, trong quyển nhật ký lại viết ba chữ: Đã đủ rồi. 

Những ngày này, tôi từ từ hiểu một Dục Thành chân thực. 

Anh có trí tuệ rất cao, tư duy sâu sắc, góc nhìn độc đáo. 

Thực ra, anh có rất nhiều sở thích, vừa có thể năng động, vừa có thể tĩnh lặng. 

Anh yêu thích thiên văn, say mê lịch sử, giỏi leo núi, nghiện cờ vây. 

Ừm, thêm một điều nữa: anh mê mẩn tôi. 

Chỉ là, bóng đen thời thơ ấu và cuộc đại chiến trong nhà họ Dục vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến anh. 

Có những lúc, anh vô cùng thiếu cảm giác an toàn, yếu đuối đến cực điểm. 

Anh ôm chặt lấy tôi, không nói một lời nào. Tôi biết anh đang sợ hãi. 

Sợ hãi số phận vô thường, sợ hãi tôi sẽ rời đi, sợ hãi tất cả sẽ tan thành mây khói. 

Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ bị ám ảnh bởi chuyện anh qua đời ở kiếp trước. 

Nhưng tôi tự an ủi bản thân. 

Từ khi trùng sinh, tôi đã đưa ra rất nhiều lựa chọn khác biệt, hiệu ứng cánh bướm chắc chắn sẽ tạo ra sự thay đổi. 

Kết cục có lẽ đã được thay đổi hoàn toàn từ tận gốc rễ rồi. 

12

Đêm hôm đó, Dục Thành lưu luyến trước cửa nhà tôi rất lâu, mãi mới không nỡ rời đi. Sau khi anh đi rồi, Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!