Chương 10: (Vô Đề)

Kiếp trước, tôi và Tiêu Dật hợp rồi lại tan, dây dưa suốt chín năm. 

Bao nhiêu lần vì mối quan hệ không rõ ràng giữa anh ta và Giang Văn Uyển mà cãi vã, chiến tranh lạnh. 

Từ một cô gái dám yêu dám hận, phóng khoáng và tự do, tôi đã trở thành một kẻ lưỡng lự, chần chừ, một kẻ thất bại bế tắc. 

Thật ra lúc đó, tôi đã không còn phân biệt được rằng, sau từng ấy năm, mình không thể rời xa anh ta là vì tình yêu, hay chỉ là cố chấp muốn tìm một kết quả. 

Kẻ không dám buông bỏ cuối cùng cũng phải nhận lấy sự phản bội tàn khốc. 

Hôm cầu hôn, khi màn hình lớn đang phát lại những khoảnh khắc ấm áp suốt chín năm của chúng tôi, bỗng nhiên xuất hiện một đoạn hình ảnh bất ngờ: 

Tiêu Dật và Giang Văn Uyển, cùng một đứa trẻ có khuôn mặt giống anh ta đến tám, chín phần. 

Trong công viên, bên bờ biển, ở khu vui chơi… hình ảnh trông thật ấm áp và hạnh phúc. 

Khi tất cả mọi người còn đang sững sờ, cánh cửa lớn bỗng bật mở, đứa trẻ đó lao vào ôm lấy Tiêu Dật, khóc nức nở: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Ba ơi! Ba không cần con và mẹ nữa sao?" 

Phía sau là Giang Văn Uyển đang âm thầm rơi nước mắt. 

Khoảnh khắc đó, gương mặt Tiêu Dật trắng bệch. 

Ba người họ ôm chặt lấy nhau, còn tôi đứng một bên, như một nhân vật phản diện độc ác đang cố chia cắt một gia đình hạnh phúc. 

Hiện tại, chỉ sau một tháng ở bên Dục Thành, tôi cảm nhận rõ ràng rằng, con người rực rỡ và tự tin ngày trước của tôi đã trở lại. 

Không chỉ là thân thể được tái sinh. 

Mà cả trái tim tôi cũng được sống lại. 

Hoàng hôn chìm dần trong biển sắc cam. 

Còn tôi, lại chìm đắm trong tình yêu chân thành và mãnh liệt. 

Vậy nên, Dục Thành. 

Em trở về là để yêu anh. 

10 

Ngày cưới rất nhanh đã được ấn định. 

Tôi đã bù đắp cho tiếc nuối kiếp trước, khi không được tham gia bất kỳ điều gì. 

Tôi và Dục Thành cùng nhau đi xem địa điểm, thử lễ phục, chọn quà đáp lễ. 

Nhân viên lén nói với tôi: 

"Cô Mộ, chồng sắp cưới của cô yêu cô nhiều lắm đấy. Chỉ cần cô mở miệng nói chuyện, anh ấy liền nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không hề rời đi chút nào." 

Tôi nhìn Dục Thành đang thử bộ vest, mỉm cười nói: 

"Đúng vậy, anh ấy rất yêu tôi." 

Dục Thành dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, theo phản xạ quay đầu lại, mỉm cười với tôi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!