Chương 8: (Vô Đề)

Tần Nhạc đứng trước mặt Sở Nguyên, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, nỗ lực để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: "Thật trùng hợp, tên của anh lại giống hệt tên một người bạn cùng lớp của tôi."

Hiện tại, cô chỉ hy vọng Sở Nguyên là một người biết điều, giả vờ như chưa nghe thấy gì. Nhưng tiếc thay, hy vọng của cô đã sớm trở thành vô ích.

"Đúng là trùng hợp. Khi tôi học ở Biên Tinh, tình cờ cũng gặp được một cô gái có tên giống hệt cô đấy, cô Tần..." Sở Nguyên mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên. Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên khuôn mặt Tần Nhạc, lúc này khuôn mặt ấy đang dần cứng đờ, rồi thong thả nói: "Và thật vinh dự khi được cô ấy để ý."

Aaaaa! Cứu tôi với!!! Có phải kiếp này toàn bộ sự xấu hổ của cô đã bị sử dụng hết rồi không? Ai đó làm ơn cho cô vay một ít xấu hổ đi được không!

Tần Nhạc như muốn sụp đổ, cảm giác trái tim và bộ não của mình đều đã ngừng hoạt động cùng một lúc.

Giờ thì cô đã hiểu tại sao vừa nhìn thấy người này, cô lại cảm thấy quen thuộc. Hóa ra đó là ký ức cũ đang cố gắng vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Nếu cô là nữ chính trong một bộ phim truyền hình, thì giờ chỉ cần ngất xỉu là xong, sau đó không cần phát triển tình tiết nữa. Nhưng đáng tiếc, cô không phải.

Còn Sở Nguyên, rõ ràng anh không biết khái niệm "biết điều" là gì. Anh hứng thú nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Tần Nhạc, rồi chìa tay ra trước mặt cô: "Thật vui khi được gặp lại cô Tần."

Tần Nhạc miễn cưỡng đưa tay ra, để vào lòng bàn tay anh, qua loa bắt tay một cái. Cô nghiến răng, cố gắng nặn ra ba chữ: "Tôi cũng vậy."

Lòng bàn tay của Sở Nguyên có một lớp chai mỏng. Rõ ràng, trong những năm tháng sau khi rời xa nhau, anh không hề sống một cuộc sống nhàn hạ.

Tần Nhạc vừa định rút tay lại thì anh hơi dùng lực, ngăn cản hành động của cô lại. Thậm chí anh còn hỏi: "Không biết tôi có vinh hạnh mời cô Tần nhảy một điệu không?"

Sàn nhảy ở phía không xa vừa đổi sang một bản nhạc mới. Giọng nữ mềm mại, đầy tình tứ và ám muội vang lên.

Không! Không nhảy! Anh mau tránh ra cho tôi nhờ!

Tần Nhạc dùng ánh mắt để gửi thông điệp cho anh, nhưng Sở Nguyên vẫn mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay cô không hề có ý định buông ra, như thể anh định đứng đây cùng cô đến tận cuối đời.

Kiều Dư Vi, người đang theo dõi toàn bộ câu chuyện ở bên cạnh, chỉ muốn hét lên: "Trời ơi, thật tuyệt vời!"

Không hổ là thần tượng của cô ấy, ngay cả cảnh gặp lại mối tình đầu cũng kịch tính và khác biệt đến thế!

Nhận ra thời gian hai người "nắm tay" đã hơi lâu, Kiều Dư Vi lén chọt vào lưng Tần Nhạc, thì thầm bên tai cô: "Có nhiều người đang nhìn đấy."

Dù sao Sở Nguyên cũng là con trai trưởng của nhà họ Sở, người quan tâm đến anh ở buổi tiệc này không hề ít. Cảnh tượng anh và Tần Nhạc đứng đó, nắm tay nhau, đã thu hút ngày càng nhiều ánh mắt.

Sau khi được nhắc nhở, cuối cùng Tần Nhạc cũng thả lỏng tay ra. Sở Nguyên nhanh chóng nhận ra, thuận thế kéo cô vào sàn nhảy.

Hồi còn học ở trường, cô từng học qua khiêu vũ, nhưng trình độ rất tầm thường. Tần Nhạc không thích tiếp xúc cơ thể với những người không quen, nên kỹ thuật khiêu vũ của cô chẳng hề tiến bộ. Hiện tại, cô chỉ có thể cố gắng không dẫm vào giày của bạn nhảy.

Sở Nguyên thì lại là một bạn nhảy đặc biệt. Anh nằm ở khoảng giữa "người quen" và "người lạ". Có lẽ vì vừa trải qua sự xấu hổ đỉnh điểm trước mặt anh, giờ đây Tần Nhạc lại hơi có tâm lý "mặc kệ mọi thứ".

Sở Nguyên một tay đặt trên eo cô, tay kia nắm lấy tay cô, động tác chuẩn mực nhưng dáng vẻ thì rất tự nhiên. Nhưng cơ thể anh giống như một lò sưởi, không ngừng tỏa ra hơi ấm, lan từ điểm tiếp xúc giữa hai người đến toàn bộ cơ thể cô, khiến Tần Nhạc cảm thấy nóng bừng.

Trong một khoảnh khắc, Tần Nhạc đột nhiên muốn xoay người chạy trốn.

Người đàn ông này mang theo một loại áp lực mơ hồ. Dù anh có biểu hiện ôn hòa đến đâu, thì cảm giác nguy hiểm vẫn không thể che giấu.

Cô vừa tò mò, rốt cuộc những năm qua Sở Nguyên đã làm gì, vừa suy nghĩ cách kết thúc điệu nhảy đầy ngượng ngùng này, để từ nay không còn phải gặp lại anh nữa.

Im lặng nhảy được hai vòng, cuối cùng Tần Nhạc không nhịn được, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt của Sở Nguyên. Ánh mắt cô khẽ dao động, khi nhìn khoảng cách gần, quả thật anh vẫn đẹp trai như ngày nào. Nhưng giờ đây, vẻ ngoài của anh còn thêm phần chín chắn và phóng khoáng, lại càng quyến rũ hơn.

Gu thẩm mỹ của cô khi còn nhỏ và hiện tại vẫn hoàn toàn trùng khớp. Thẩm mỹ của cô quả thật chưa bao giờ giảm sút.

Nghĩ đến đây, Tần Nhạc vội kéo suy nghĩ lan man của mình trở lại. Trọng điểm không phải chuyện này.

"Sở... Nguyên?"

Sở Nguyên cúi mắt nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô mở miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!