Chương 6: (Vô Đề)

Vừa bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Vưu, Tần Nhạc chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, không còn tí lưu luyến nào.

Cô gọi một chiếc xe, đi thẳng về phía Tinh Cảng Trung ương.

Toàn bộ Thủ đô Tinh có tổng cộng hai mươi ba Tinh Cảng dân dụng, trong đó Tinh Cảng Trung ương là lớn nhất, mỗi ngày có vô số phi thuyền không gian cất cánh và hạ cánh tại đây.

Lần đầu tiên cô rời xa nhà, địa điểm hạ cánh lúc đến cũng chính là Tinh Cảng Trung ương. Hôm nay, cuối cùng cô có thể mua vé về nhà.

Thực ra vé có thể mua qua Tinh Võng, không cần phải đích thân tới đây, nhưng Tần Nhạc cảm thấy việc trở về nhà cần phải có tí cảm giác trang trọng, nên cô đã đến đây.

Cô mua được một vé phi thuyền không gian từ Thủ đô Tinh đến Biên Tinh vào ngày mười tháng tám tại quầy bán vé trực tiếp, tốn hết hơn hai nghìn bốn trăm tinh tệ.

Sau khi mua vé, Tần Nhạc không vội vàng rời đi ngay. Bên cạnh cửa sổ của sảnh bán vé có một dãy dài các máy bán hàng tự động kiểu cũ, bán các móc khóa mô hình của Tinh Cảng Trung ương, tổng cộng có mười một loại mô hình, mỗi mô hình giá năm tinh tệ.

Tất cả mô hình đều được sắp xếp lung tung, sau khi bỏ tiền vào sẽ rơi ngẫu nhiên, giống như mở blindbox.

Hầu hết du khách tới tham quan hoặc đi qua Tinh Cảng Trung ương đều thích mua vài chiếc, coi như một minh chứng đã đến Thủ đô Tinh.

Tần Nhạc thích nhất chiếc móc khóa mô hình hình quả cầu pha lê. Rất lâu trước đây, ba cô đã tặng cô một cái, tiếc rằng sau đó nó đã bị vỡ.

Cô dự định mua vài cái để thử vận may, nên đi đổi một đống tiền xu, sau đó chạy đến máy bán hàng tự động để bắt đầu quay số.

Mười phút sau, cô đã có mười lăm mô hình, tổng cộng tám loại khác nhau, nhưng vẫn không có quả cầu pha lê.

Hai mươi phút sau, số mô hình tăng lên ba mươi hai, tổng cộng có mười loại khác nhau, nhưng vẫn không có quả cầu pha lê.

Điều này không hợp lý một chút nào!

Ai cũng biết, bất cứ hoạt động nào liên quan đến vận may đều có sức hút kỳ lạ khiến người ta nghiện, và Tần Nhạc bây giờ đã bị cuốn vào.

Bộ sưu tập mô hình chỉ thiếu đúng một cái cuối cùng, cô nhất định phải có nó.

Tuy nhiên, số tiền xu vừa đổi đã hết, cô đang định đổi thêm một trăm tinh tệ thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục rằn ri, mang đôi giày lính màu đen bước vào.

Người đàn ông có mái tóc ngắn, dáng người cao lớn, vạm vỡ, nét mặt sắc sảo, khí chất hoàn toàn khác biệt với các du khách qua lại xung quanh.

Do có bản năng nghề nghiệp, Tần Nhạc không nhịn được liếc nhìn anh vài lần. Nhìn lâu, cô cảm thấy người này có hơi quen quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, ánh mắt của Tần Nhạc nhanh chóng rời khỏi gương mặt anh, cuối cùng dừng lại ở đôi giày của người đàn ông. Đôi giày này có vẻ là kiểu giày lính của Đế quốc Tinh Diệu.

Dù gì cô cũng đã xem rất nhiều phim về Đế quốc, mà các bộ phim của Liên bang vốn rất nghiêm ngặt về nghiên cứu chi tiết, cô chắc chắn mình không nhầm.

Người này là du khách đến từ Đế quốc sao?

Khi đang mải suy đoán, người đàn ông từ từ đi về phía cô.

Anh đi tới bên máy bán hàng tự động bên cạnh cô, lấy từ túi quần ra hai đồng xu mệnh giá năm tinh tệ, bỏ đồng đầu tiên vào, rơi ra một chiếc hộp.

Anh mở chiếc hộp một cách hờ hững, bên trong là một mô hình quả cầu pha lê.

Đồng xu thứ hai được thả vào, lại một chiếc hộp rơi ra, mở ra, vẫn là một quả cầu pha lê.

Tần Nhạc: ...

Tần Nhạc: Cô cảm giác mình bị máy bán hàng tự động chơi xỏ.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt rực rỡ của cô, người đàn ông hơi nghiêng đầu, đúng lúc chạm mắt với cô.

Khi Sở Nguyên nhìn rõ khuôn mặt của Tần Nhạc, trong mắt anh thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng Tần Nhạc không nhận ra, toàn bộ sự chú ý của cô giờ đây đều dồn vào quả cầu pha lê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!