Tần Nhạc không ngờ trước khi rời đi, mẹ cô vẫn sẽ liên lạc với cô.
Cô nghĩ rằng sau khi những lời hôm đó được nói ra, mối quan hệ mẹ con giữa họ chỉ còn thiếu một tờ thông báo để chính thức cắt đứt thôi chứ.
Dưới căn hộ, một chiếc xe bay đắt tiền dừng bên đường, mẹ cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy dài thanh lịch, đứng bên cạnh xe.
Còn cô thì mặt mộc, áo thun quần short, không có chút gì giống với đối phương.
Trước đây Lan Uẩn cũng chẳng giống với bây giờ, nhưng bà ta đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, những thói quen cũ dần bị thay đổi. Tần Nhạc không còn nhìn thấy quá nhiều bóng dáng quen thuộc thời thơ ấu trên người bà ta nữa.
Cô bước về phía Lan Uẩn, dừng lại cách đối phương vài mét, cất giọng hỏi: "Hôm nay mẹ tìm con làm gì?"
Lời lẽ ngắn gọn, không có đến một câu chào hỏi thừa thãi.
Lan Uẩn nhìn cô con gái này, trong lòng vừa thất vọng vừa trách móc, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tần Nhạc, bà ta không nói gì thêm, chỉ lấy ra một túi hồ sơ từ trong xe đưa cho cô.
"Đây là gì?"
"Là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu và thủ tục công chứng của căn nhà ở Biên Tinh. Trước đây con không cho mẹ bán căn nhà đó nên nó vẫn để đó. Nghe nói con sắp trở về Biên Tinh, về đó thì cứ ở căn nhà đó đi."
Tần Nhạc nhận lấy hợp đồng, cười nhạt:
"Tin tức của chú Vưu nhạy bén thật đấy."
"Khi phim ngắn của con được đề cử giải thưởng Tinh Thần, chú Vưu của con rất vui mừng cho con." Lan Uẩn ngừng một lát rồi nói tiếp: "Trước đây là mẹ hiểu lầm con, cũng không đủ quan tâm đến con."
Tần Nhạc có hơi mỉa mai: "Mẹ không định khuyên con quay về ký hợp đồng làm việc với nhà họ Vưu đấy chứ?"
Lan Uẩn không trả lời, chỉ nhìn cô: "Con càng ngày càng giống ba con, luôn chỉ nhìn những chuyện trước mắt, không muốn nghĩ đến tương lai."
"Tương lai mà mẹ nói là gì?"
Lan Uẩn đưa mắt sang nhìn con đường trống trải không xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Vưu Điềm Điềm không thông minh, con bé được cưng chiều chỉ vì nó là con duy nhất của chú Vưu. Nhưng chỉ cần em trai hoặc em gái con sinh ra, con bé sẽ không thể tùy tiện như bây giờ nữa."
Những lời này cuối cùng khiến Tần Nhạc tin rằng, những năm qua mẹ cô thực sự chỉ đang giả vờ ngây thơ thôi.
Trong quan điểm của bà ta, chỉ là hy sinh một tí lợi ích của con gái, thì sau này hoàn toàn có thể bù đắp vào được.
"Đây chính là hôn nhân và tình yêu mà mẹ theo đuổi sao?" Tần Nhạc thấy buồn cười. Trước đây cô còn nghĩ rằng vì mẹ cô yêu Vưu Chính Phong nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, mới đối xử tốt với Vưu Điềm Điềm như vậy.
"Đây là thực tế. Càng thỏa hiệp sớm, thì càng ít tổn thất. Sau này con sẽ biết, cái gọi là tình yêu đẹp đẽ mà con quay trên phim, chẳng là gì ở ngoài đời cả."
Mỗi lần Vưu Điềm Điềm làm điều gì đó với Tần Nhạc, Vưu Chính Phong đều sẽ bù đắp cho bà ta. Sự bù đắp này lớn hơn rất nhiều so với những mất mát của con gái, vì vậy bà ta chưa từng bận tâm.
"Có lẽ mẹ đúng, nhưng con không cần lời khuyên của mẹ cho tương lai của con." Tần Nhạc không muốn nghe thêm nữa. Nói một cách đơn giản, cô và mẹ mình có thế giới quan khác nhau.
Lan Uẩn nhìn cô thật sâu: "Sau này con sẽ biết, khi rời khỏi nhà họ Vưu, cuộc sống của con sẽ khó khăn đến thế nào."
"Trùng hợp thay, con cũng muốn biết, nó có thể khó khăn đến đâu."
Tần Nhạc rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Vưu còn có thể làm gì cô? Dù Vưu Chính Phong có giữ lời hứa trên danh nghĩa, không ra tay, nhưng ông ta cũng sẽ không ngăn cản con gái mình. Còn Vưuu Điềm Điềm chắc chắn sẽ không thay đổi.
Một lần nữa hai mẹ con lại đi hai hướng khác nhau, lần này thực sự không bao giờ gặp lại nữa.
Tần Nhạc cất tập hồ sơ, quay người trở về chỗ ở.
Chiều ngày mười tháng tám, lúc hai giờ, Tần Nhạc kéo vali đến Tinh Cảng trung ương.
Người đầu bếp mà Kiều Dự Vi giới thiệu đã đồng ý làm việc, nhưng vì còn một số việc chưa giải quyết xong, người đó sẽ đến Biên Tinh muộn hai ngày, nên cả hai không đi cùng một con tàu vũ trụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!