Chương 9: (Vô Đề)

Người ngồi bên mép sân thượng động đậy, quay đầu lại.

Lộ ra một nửa khuôn mặt bị bỏng.

"Ninh Ninh, em đến rồi."

Nhìn anh, tôi bỗng thấy hoảng hốt.

Tôi dường như đã rất lâu không gặp anh rồi.

Kiếp trước, sau khi hóa giải hiểu lầm với Thời Hoài Tự, chúng tôi từng đi thăm anh vài lần, Tống Duyện tỏ ra rất chống đối.

Có lẽ là người đã oán hận suốt nhiều năm, một ngày phát hiện ra kẻ thù không phải anh ấy, rất khó để buông bỏ hận thù.

Hơn nữa, sau đó Thời Hoài Tự bị kẻ thù giáp công, tình thế căng thẳng, tôi đành ở nhà, không dám ra ngoài nữa.

Tính cả hai kiếp, chắc cũng đã hơn một năm không gặp.

"Tống Duyện, xuống trước đi được không?"

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tống Duyện không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, "Xin lỗi."

Ánh mắt anh nhìn về phía Thời Hoài Tự đang đứng ngoài đám đông, nói:

"Em nói đúng, là anh quá cực đoan. Rõ ràng trước khi kết hôn, em đã nói, sau này chỉ làm người một nhà với anh. Là anh quá tham lam."

Tôi nhớ lại những năm tháng tôi và Tống Duyện nương tựa vào nhau mà sống.

Bị đám lưu manh bắt nạt, là anh bảo vệ tôi, chịu đòn thay tôi.

Tôi bị chú hai đuổi ra khỏi nhà, anh dầm mưa đêm khuya mang ô đến, đưa tôi về.

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng d.a. o động.

Anh thật sự là kẻ hại c.h.ế. t tôi sao?

Tống Duyện cười khẽ, "Em hứa sẽ cùng anh đón sinh nhật mỗi năm, em hát bài chúc mừng sinh nhật, anh sẽ xuống."

"Được, em hát."

Gió dần lặng xuống, bài hát mừng sinh nhật vang vọng giữa màn đêm sân thượng.

Nhưng khi hát bài đó, tôi lại nghĩ, hình như hôm đó chưa hát cho Thời Hoài Tự, phải về hát bù cho anh ấy.

Khi hát xong, Tống Duyện đứng dậy, đối diện với tôi.

"Cảm ơn em, bao nhiêu năm rồi chưa nghe em hát, rất hay."

"Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng," giọng anh rất nhẹ.

"Anh hỏi đi."

"Em còn yêu anh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!