Trong văn phòng tĩnh lặng.
Máy tính đang mở họp video.
Ánh chiều nghiêng nghiêng, quầng sáng dịu dàng xuyên qua cửa kính lớn, phủ lên người Thời Hoài Tự trong bộ âu phục.
Rất khéo léo dung hòa sự lạnh lùng xa cách bẩm sinh của anh.
Tim tôi khẽ run…
Không kìm được mà đỏ cả vành tai.
Ánh mắt nhạy bén của Thời Hoài Tự gần như ngay khi tôi mở cửa đã nhìn về phía tôi.
Thấy tôi ăn mặc như vậy, anh sững lại.
Tôi lúng túng ho khẽ mấy tiếng, xác định không có ai, mới đỏ mặt bước ra, ngồi đối diện Thời Hoài Tự.
Mở điện thoại, thấy Tống Duyện gọi cho tôi năm cuộc, nhắn hơn chục tin.
Đều là nửa đêm.
Lúc đó, tôi chắc đã mê man rồi, nên không bị chuông đánh thức.
Chẳng lẽ là…
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Thời Hoài Tự.
Ánh mắt anh chăm chú, dường như không nhận ra sự tồn tại của tôi.
Cứ giả vờ đi.
Tôi bắt chéo chân, đung đưa trong tầm mắt anh, cũng chẳng quan tâm có hớ hênh không.
Giọng Thời Hoài Tự đột nhiên khựng lại, sau một thoáng ngừng ngập, "Hôm nay đến đây thôi."
Nói xong, kết thúc cuộc họp.
Anh nhẹ nhàng dựa vào ghế giám đốc, cau mày, "Tang Ninh."
"Chà, tối qua còn gọi Ninh Ninh, giờ đã là Tang Ninh rồi?"
Nhìn cái dáng vẻ đạo mạo, ăn sạch sẽ rồi quay mặt chối bay, không biết còn tưởng anh là người đứng đắn thế nào.
Tôi cọ nhẹ ống chân anh giấu dưới bàn, "Tổng giám đốc Thời, tối qua điện thoại em có reo không?"
Thời Hoài Tự điềm tĩnh cúi mắt, "Không rõ lắm."
"Thật à?"
Tôi vòng qua bàn làm việc, túm lấy cà vạt anh, kéo sát lại.
Dù anh che giấu rất giỏi, nhưng với tôi, vẫn chỉ là một chàng trai trẻ mà thôi.
"Tang Ninh, đang trong giờ làm việc."
Anh nghiêm túc nhắc nhở tôi, nếu không vì hơi thở có phần rối loạn, tôi còn tưởng anh thực sự thanh tâm quả dục.
"Ồ." Tôi nhẹ nhàng hôn anh, "Còn muốn nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!