Chương 6: (Vô Đề)

Anh hỏi rất nghiêm túc.

Mặt tôi đỏ bừng, "Dù sao cũng không phải anh!"

"Ừ." Anh cúi đầu, "Em nói không tính."

Trong giấc mơ đêm đó, có sự dây dưa của Thời Hoài Tự, cũng có biển lửa ngút trời.

Tôi nằm trong vũng máu, người buộc đầy thuốc nổ.

Thời Hoài Tự lao vào biển lửa, bế tôi lên, toàn thân run rẩy.

Tôi thấy anh đang khóc, chỉ có thể yếu ớt giơ tay, đẩy anh, "Cút đi…"

"Thời Hoài Tự, tôi bảo anh cút… đừng chạm vào tôi, tôi cầu xin anh…"

Giấc mơ vỡ nát bởi tiếng khóc.

Cảm giác ấm áp tan biến trong chớp mắt.

Tôi rơi vào bóng tối, choàng tỉnh, má nóng ướt.

Là mơ thôi.

Hoàn hồn lại, mới phát hiện Thời Hoài Tự đã bị tôi đẩy đến mép giường.

Nhìn biểu cảm anh, chắc là tôi đã nói mớ.

Anh đưa tôi khăn giấy, nhưng luôn ngồi cách tôi một đoạn.

Đầu ngón tay cũng tránh né va chạm với tôi.

Tim tôi chùng xuống.

Anh vẫn hiểu lầm rồi.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Thời Hoài Tự." Tôi thử mở miệng, "Vừa nãy em nằm mơ."

Anh thực sự rất nghiêm túc lắng nghe tôi nói.

Tôi mang theo giọng nghẹn ngào, "Em trong biển lửa, người buộc đầy thuốc nổ, anh muốn c.h.ế. t cùng em."

"Cho nên, em mới hét lên câu đó, anh đừng hiểu lầm."

Đôi mắt Thời Hoài Tự chỉ sáng lên trong thoáng chốc, như thể vừa hiểu ra điều gì, rồi lại chìm vào tĩnh lặng.

"Được, anh tin."

Nói xong, anh đắp lại chăn cho tôi, cầm gối, đi ra ngoài.

"Thời Hoài Tự!" Tôi gọi anh, đối diện với bóng lưng anh, nói, "Anh nói dối."

Anh không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!