Cãi nhau, gần như là tôi một mình trút giận.
Lời nào khó nghe là tôi nói, đến cả quà tặng ngày lễ cũng cố ý đ.â. m vào chỗ đau của anh.
Tôi giống như đứa trẻ chăn cừu, cứ hô "sói tới rồi" mãi, anh cuối cùng cũng không tin tôi nữa.
Nhớ lại kiếp trước sau khi hiểu lầm được giải thích, tôi dùng cách trực tiếp và thô bạo hơn, nhào tới là đủ.
Người đàn ông này, nhìn thì lạnh lùng, nhưng thật ra rất dễ dỗ.
Nhưng cách đó, lúc này chưa chắc đã hiệu quả.
Hơn nữa, Thời Hoài Tự đã chịu quá nhiều tổn thương và ấm ức, tôi cũng muốn bù đắp chút gì đó.
Suy nghĩ mãi, tôi nói: "Tôi mời anh ăn cơm nhé."
Thời Hoài Tự hạ mắt, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tối nay tôi còn phải làm việc."
"Vậy gọi đồ ăn ngoài!" Tôi mặt dày đi theo sau lưng anh, "Gọi cho anh một tô mì trường thọ."
Thời Hoài Tự không nói gì, thậm chí chẳng buồn để ý đến tôi.
Bó hoa đó, vẫn bị anh siết chặt trong tay.
Đi ngang qua thùng rác, tôi tưởng anh sẽ không do dự ném vào, nhưng anh không làm vậy.
Tôi đi theo anh vào tận văn phòng.
Không gian vắng vẻ trống trải.
Trên bàn làm việc là một hộp cơm đã nguội lạnh.
Chưa động đũa.
Tối nay, anh định đối phó qua loa như thế sao?
Trong lòng bất giác dâng lên cảm giác xót xa, tôi mở điện thoại, gọi cho anh một phần mì trường thọ.
Nước dùng thanh, ít muối, không hành hoa.
Món ăn kèm là bò hầm cà chua, thêm vài món chay, đều không cay.
Trước đây, Thời Hoài Tự vì chiều tôi, mỗi lần gọi món đều rất đậm vị.
Mãi sau này tôi mới biết, dạ dày anh không tốt, cay, dầu mỡ, mặn đều không ăn được.
Gọi xong đồ ăn, tôi ngồi trên ghế sofa, không biết nên nói gì.
Hình như nói gì cũng không thích hợp.
Thời Hoài Tự đang tháo bao gói hoa, định cắm vào bình.
Bông hồng xanh nhạt như băng làm mắt tôi đau nhói.
Tôi không nghĩ ngợi gì, bước tới giật lấy bó hoa, ném vào thùng rác.
Anh sững người, nhìn m.á. u rỉ ra từ ngón tay bị gai đâm, mệt mỏi thở dài: "Tang Ninh, em làm loạn đủ chưa?"
"Chưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!