Ngoại truyện 1: Tiền kiếp (Góc nhìn của Thời Hoài Tự)
1
"Thời tổng, hôm nay là sinh nhật ngài, không về nhà mừng sao?"
Trời vừa chập tối, thư ký ló đầu vào từ cửa.
Cô ấy trang điểm nhẹ, đeo túi xách, có vẻ sắp đi hẹn hò với bạn trai.
Chỉ là vì sếp còn ở lại, nên ngại ngùng không dám tan ca.
Thời Hoài Tự ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, "Tan ca đi, trên đường chú ý an toàn."
Thư ký thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, Thời tổng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!"
Sinh nhật vui vẻ…
Lời như vậy, hôm nay anh đã nghe không ít.
Từ lúc sáng bước vào công ty, cho đến tối tan ca.
Thế nhưng…
Thời Hoài Tự nhìn chiếc điện thoại im lìm, trong lòng dâng lên một cảm giác chát đắng.
Anh vẫn chưa nghe được câu nói mà mình muốn nghe nhất.
Nhìn hộp cơm nguội ngắt trên bàn, anh chán nản, gọi điện về nhà.
Chỉ mấy tiếng trước, anh đã nói với dì Lưu là tối nay sẽ không về.
Vì hôm nay trời trở lạnh, anh không muốn vì mình mà khiến Tang Ninh giận dỗi, chạy ra ngoài.
"Thưa ngài Thời?" Là dì Lưu bắt máy, "Ngài muốn về ăn cơm sao?"
"Tang Ninh đâu?"
Dì Lưu ngập ngừng một lúc, "Phu nhân... cô ấy, cô ấy ra ngoài rồi."
"Được, tôi biết rồi."
Cúp máy, Thời Hoài Tự cứ thế ngồi đó, nhìn m.ô.n. g lung vào văn phòng trống rỗng.
Anh mở WeChat Moments, quả nhiên, Tống Duyện đã đăng bài khiêu khích đúng như dự đoán.
Thời Hoài Tự như hành hạ bản thân, chăm chú nhìn những tấm ảnh, lật đi lật lại.
Bàn tay Tang Ninh cắm nến, nụ cười khi đưa bánh sinh nhật hỏi anh ước điều gì, món quà cô chuẩn bị tỉ mỉ, và... đóa hồng xanh.
Thời Hoài Tự nghĩ: Những điều đó, anh cũng từng có.
Tính ra, anh quen Tang Ninh còn sớm hơn cả Tống Duyện.
Chỉ là Tang Ninh không biết mà thôi.
Lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn là một bé con nhỏ xíu.
Ngồi khóc trong bụi cây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!