Chương 22: (Vô Đề)

Thời Hoài Tự gầm lên một tiếng, ngay giây sau đó, đoàng!

Cùng với tiếng kính cửa sổ vỡ vụn, tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

Ong ong ong...

Tiếng ù tai nhói buốt như kim châm, liên tục kích thích não tôi.

Trước mắt, là gương mặt không còn chút huyết sắc của Thời Hoài Tự, đang nói gì đó với tôi.

Tôi như thể cảm nhận được bản thân bị nổ tung thành từng mảnh.

Toàn thân tê rần, không còn chút sức lực.

Nhưng c.h.ế. t cùng anh ấy, tôi không hề sợ...

Không sợ sao?

Vậy tại sao tôi lại khóc?

Việc mất thính giác chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, giây sau đó, tiếng hét vang dội như b.o. m nguyên tử đột ngột dội vào tai tôi.

"Kẻ tình nghi đã bị tiêu diệt! Phát hiện thi thể: tầng hai nhà xưởng bỏ hoang."

"Đội Một báo cáo, thiết bị kích nổ vẫn nguyên vẹn, xác nhận con tin an toàn."

"Tại hiện trường không phát hiện chất nổ khả nghi khác."

"Hỏa hoạn dữ dội, thông báo nhân viên liên quan đưa con tin rút lui khẩn cấp!"

Tôi bị người ta dìu đi, lúc quay đầu lại, thấy Tống Duyện quay lưng về phía tôi, nằm gục trên mặt đất.

Đã c.h.ế. t rồi.

Một bàn tay che mắt tôi lại.

Không khí lạnh lẽo xua tan mùi khói trong mũi.

Tiếng còi cảnh sát vang lên không ngớt.

Ánh đèn đỏ xanh chớp tắt, phản chiếu trong ánh tà dương sắp tắt.

Chân tôi mềm nhũn, quỳ rạp trên tuyết, run lẩy bẩy.

Giọng mắng chửi của Dư Vãn lúc này nghe như tiếng trời:

"…Đệt, thế kỷ 21 rồi còn chơi thuốc nổ! Xã hội pháp trị quét mãi không xong mấy cái đám phá hoại! Toàn loại ngoài vòng pháp luật, tống hết chúng nó vào tù, xử chung thân, xử tử, b.ắ. n c.h.ế. t mẹ cho rồi. Anh, bắt hết rồi thì đừng tha cho đứa nào!"

"Được rồi, em đi xem tình hình Tang Ninh thế nào, còn lại để tụi anh xử lý."

Dư Vãn vừa nhìn liền thấy tôi đang quỳ trong tuyết, hét toáng lên, "Tang Ninh, dậy mau, cậu có thai rồi, đừng bò lê bò toài nữa!"

Bên cạnh, Thời Hoài Tự đang phối hợp tháo b.o. m với cảnh sát bỗng cứng đờ, quay đầu nhìn tôi chằm chằm.

Không đợi Dư Vãn lại gần, anh ta cởi áo khoác da, chẳng nói chẳng rằng, bế tôi đang nói chuyện với bạn thân, mặt không cảm xúc bước lên xe.

"Ê, ê, anh là ai vậy, không thèm nói tiếng nào—"

Rầm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!