Chương 19: (Vô Đề)

Tôi đang chườm lạnh, im lặng không nói gì.

Cô ấy đảo mắt một vòng, "Được rồi, ăn lại cỏ cũ à, lại bị chồng cũ làm nhục chứ gì, khóc lóc, ngày nào cũng chui trong chăn khóc vì đàn ông, nhìn cái bộ dạng của cậu kìa."

"Không phải vậy… anh ấy rất tốt—"

"Dừng!" Cô ấy lấy tay ngoáy tai, "Nghe thấy cậu khen hắn thêm câu nào nữa, tớ ném cậu ra ngoài."

Tôi bỏ cuộc phản kháng, bưng bát lên uống ngụm sữa đậu nành.

Phồng má ngơ ngác nhìn bạn thân.

Cô ấy: "Nuốt đi, đầu óc chạy theo đàn ông rồi, ăn uống cũng quên à?"

"Phụt…"

Tôi phun ra không sót một giọt, trước khi cô ấy kịp mắng, đã chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Cô ấy mặt mày đầy sữa đậu nành, lầm bầm mắng chửi, bưng một cốc nước tới, vỗ vỗ lưng tôi, "Trời đất ơi, cậu bị làm sao vậy? Đừng dọa tớ, để tớ gọi xe cấp cứu—"

Tôi túm lấy cô ấy, "Đừng…"

"Ái chà, cậu tránh ra đi, cậu có biết sắc mặt mình tệ đến mức nào không?"

Tôi nắm chặt cô ấy, nói: "Tớ có thai rồi."

"Cái gì linh tinh vậy—"

Cô ấy bỗng ngậm miệng lại, nói một câu: "Tôi… c.h.ế. t thật…"

Vài phút sau, tôi bị cô ấy kéo lên taxi.

Tống Duyện gọi điện tới, "Ninh Ninh, em tới đâu rồi?"

Lúc đó tôi mới nhớ ra, hôm nay có "cuộc hẹn" với anh ấy.

"Xin lỗi, em có việc gấp."

"Em ở đâu, gửi địa chỉ cho anh nhé?"

Dư Vãn biết tôi không thích anh ta, liền giật lấy điện thoại và tắt máy luôn.

"Chuyện lớn như vậy mà cũng giấu, không nói cho bố nó biết, được lắm, Tang Ninh, cậu giỏi thật đấy."

Tắt máy cũng tốt, an toàn hơn.

Tôi thở dài, nói: "Cậu giữ bí mật giúp tớ, đừng nói cho người nhà cậu, tớ sợ nhà họ Tang biết."

Cô ấy tức giận, không muốn nói chuyện với tôi, một lát sau lại hỏi: "Cứ thế mà sinh ra sao?"

"Ừ."

"Được rồi. Cậu sinh, tớ làm dì nhỏ cho đứa bé, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, kiểu gì cũng nuôi được một đứa trẻ."

Trong xe taxi đang phát bản tin thời sự.

Hai đứa tôi nghe một lúc, rồi im lặng.

Nhà họ Tang xảy ra chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!